Báo Cáo Thượng Tướng, Tôi Muốn Đánh Dấu Ngài

Chương 9: "Người tôi thích có thể là người bình thường sao?"

Thượng Dã là người cuối cùng hoàn thành hình phạt, khi hắn trở lại ký túc xá, những đồng đội khác đang bận rộn với công việc của họ hoặc ngồi bên giường nghỉ ngơi trò chuyện, không ai chú ý đến sự trở lại của hắn, ngoại trừ Chu Chu, người chào đón hắn một cách vui vẻ với một tách trà trên tay.

Bởi vì còn phải trải qua bài kiểm tra đào thải, hơn nữa chỉ tiêu tuyển sinh năm nay vượt quá mức, Hồ Gầm không có nhiều kí túc xá như vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời sửa phòng không học thành kí túc xá. mỗi phòng 50 người.

Điều kiện xác thực có chút khó khăn, nhưng bọn họ đều là quân nhân trải qua huấn luyện, không ai nói gì, bọn họ chỉ tán gẫu, có chút ghen tị với tân binh Omega kia.

"Omega thì tốt rồi, tham gia quân ngũ được ưu đãi, một người ở một phòng."

"Tôi ghen tị quá, lẽ ra trước khi đến đây nên đi chuyển giới."

“Có gì mà đố kỵ, chỉ có kẻ yếu mới cần đối đãi đặc biệt!” Một thanh âm khinh thường đột nhiên vang lên trong cuộc trò chuyện hài hòa.

Những người đang tán gẫu nhất thời mím môi nhìn sang, thấy đó là con trai của thứ trưởng Bộ Quốc Phòng, đều có chút tức giận liếʍ môi nhưng không dám làm gì, hai mặt nhìn nhau, lựa chọn ngầm lờ đi.

Tiết Duệ lại kiên quyết nói: "Một Omega không nên nhập ngũ, lãng phí tài nguyên và thời gian. Về phần thể chất động dục không ổn định của bọn họ, theo tôi, bọn họ nên thành thật sinh con và chăm sóc con cái của mình ở nhà! Ra ngoài lộ mặt làm gì, đúng mất mặt!"

Đúng là thẳng A ung thư nói năng khó nghe còn chói tai, tuy rằng ở đây không có Omega, nhưng đều là phần tử trí thức có học vấn cao, tố chất không thấp, lại là quân nhân, trong xương cốt mang theo chính khí, bời vậy nhiều người bất mãn cau mày.

Một người không nhịn được nữa, lớn tiếng biện hộ: "Bạn kia, cậu không thể nói thế, cậu phải biết Omega thể chất trời sinh yếu hơn chúng ta, cho nên Liễu Hi mới có thể đột phá vòng vây, được tuyển chọn đến đội Hổ Gầm, đó cho thấy được cậu ấy rất lợi hại, thậm chí có thể nói so với chúng ta mạnh hơn."

“Cho dù mạnh như thế nào, có thể mạnh bao nhiêu?” Tiết Duệ khinh thường nói: “Đợi đủ lớn, không nên trở về ngoan ngoãn sinh con sao?”

Xem ra trong mắt Tiết Duệ, Omega chỉ là một công cụ có thể sinh con, lời nói của gã luôn xoay quanh chủ đề sinh con.

Người biện giải bị giọng gợi đòn của gã làm tức giận, lời nói cũng không khách khí: “Tôi không biết mạnh đến mức nào, nhưng tôi biết, chiến sĩ cơ giáp mạnh nhất trong đế quốc chúng ta chính là Thượng Tướng Cố Thanh Lan, ngài chính là Omega!"

Tiết Duệ sửng sốt không nói nên lời, sắc mặt âm trầm như nước. Hôm nay từ khi gã đến nơi nghèo khó này, tâm tình không mấy tốt đẹp, lại bị người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bọn họ không biết chức vụ của cha gã lớn cỡ nào sao?

Họ không sợ bị đuổi học sao?

Tiết Duệ tức giận, không dám đánh nhau trong ký túc xá, dù sao hôm nay khí tức cường đại của Cố Thanh Lan vẫn còn đọng lại trong lòng gã, cho nên gã chỉ có thể giả vờ thờ ơ, cười lạnh: “Ai biết thượng tướng Cố mạnh thật sự hay các phương tiện truyền thông thổi phồng nó lên?."

"Có ý gì?" Phương Nghị biện giải cau mày hỏi.

Tiết Duệ cười "Ồ", chân bắt chéo và nói với những người xung quanh: "Này các bạn, tại sao ngày mai chúng ta không cùng nhau khiêu chiến thượng tướng đi? Dù sao thì ngài ấy cũng là cấp trên trực tiếp của chúng ta và chúng ta có quyền kiểm tra khả năng của ngài ấy, thế nào? Nếu ngài thực sự mạnh mẽ, chúng mình được huấn luyện cũng cam tâm, nhưng nếu có gian trá, bị cường điệu quá mức bởi người ngoài, thì các Alpha ngồi đây, các bạn có thực sự cam tâm bị một Omega áp bức không?

Lời nói lớn mật như vậy làm Phương Nghị cho sửng sốt, những người khác cũng có chút sợ hãi, nhưng có một số Alpha kiêu ngạo, thực sự có chút dao động trên khuôn mặt.

Tiết Duệ biết mình đã thuyết phục được mấy người, đang chuẩn bị nói thêm vài điều, nhìn quanh ký túc xá một vòng, chợt nhìn thấy Thượng Dã đang nhàn nhã uống trà.

Nghĩ đến Thượng Dã dường như thích vị tướng quân đó, Tiết Duệ luống cuống trong giây lát, sợ rằng những gì mình nói vừa rồi sẽ bị hắn nghe thấy, sau đó đi tố cáo với Cố Thanh Lan.

Nhưng sau khi nghĩ lại, có gì phải sợ, gã chỉ muốn tìm người vây đánh Cố Thanh Lan mà thôi!

Tiết Duệ vội vàng chạy tới: "Này đầu trọc, không nghĩ tới chúng ta ở cùng ký túc xá, vừa rồi nói chuyện cũng không có nhìn thấy mày, mày muốn tố cáo thì cứ việc đi, ông đây không sợ!"

Thượng Dã nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiết Duệ, ánh mắt vô tội: "Tao tố cáo chuyện gì?"

Tiết Duệ còn tưởng rằng hắn giả ngu: "Không phải mày thích thượng tướng à? Sao, nghe thấy ngày mai ông muốn khiêu chiến người mày yêu, không lo lắng sao?"

“Có gì mà lo lắng?” Thượng Dã thần sắc bình tĩnh, cảm thấy Tiết Duệ đầu óc có bệnh, nhìn gã như nhìn kẻ ngốc: “Mày vội vàng chạy đi tìm chết, tao ngoại trừ vỗ tay vui mừng còn có thể làm cái gì?”

“Hừ…” Tiết Duệ cười lạnh: “Mày chắc là tao đi tìm chết chứ không phải ngày mai tao sẽ làm cho người mày thích lộ rõ nguyên hình sao?”

“Không thành vấn đề.” Thượng Dã lười biếng nhún vai: “Tao ngóng chờ ngày mai.”

“Há, tưởng rằng mày thế nào, hóa ra là kẻ hèn nhát, ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ. Nếu như mày như thế này, e rằng anh sẽ không thể cưới được vợ đâu.” Tiết Duệ chế nhạo Thượng Dã, và quay sang thuyết phục những người khác.

Sau khi gã rời đi, Chu Chu - người đang ngồi bên cạnh Thượng Dã run rẩy nãy giờ, lo lắng thì thầm: "Anh Dã, họ muốn quánh nhau với thượng tướng, vậy tại sao chúng ta không báo cáo với ngài?"

“Cậu tưởng chức vị thượng tướng đội đặc chủng dựa vào khuôn mặt à?” Thượng Quan nhàn nhã nhấp một ngụm trà Chu Chu pha cho hắn: “Đây là trà mang từ sao Song Tử của cậu đến?”

Chu Châu: "Tam Nương Sơn Trà."

Thượng Dã: "Cái tên quê mùa thế này, khó trách các người không thể bán nó."

Chu Chu căn bản không muốn nhắc đến trà, anh ta rất lo lắng cho sự an toàn của thượng tướng: "Anh Dã, không phải anh thích thượng tướng à? Sao anh không lo lắng cho ngài chút nào?"

Thượng Dã nhàn nhã nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay thon dài xoay nửa vòng dọc theo mép cốc, nhìn Tiết Duệ đang vận động khắp nơi bằng đôi mắt sâu thẳm, chậm rãi mỉm cười vui vẻ: "Người tôi thích có thể là người bình thường sao?"

"Thượng tướng, chúc mừng ngài lại thu hoạch được một tiểu thịt tươi!" La Kỳ sắp xếp xong cho Liễu Hi trở lại văn phòng của thượng tướng, cười đùa trêu chọc.

Cố Thanh Lan vùi đầu vào đống văn kiện cần xử lý, không ngẩng đầu lên: "Liễu Hi đã sắp xếp xong chưa?"

“Tôi làm việc chẳng lẽ lại không xong?” Lạc Kỳ ngồi nửa mông lên bàn: “Thượng tướng à, nhanh nói cho tôi biết, hôm nay được sói con tỏ tình cảm giác như thế nào? Tôi nhớ rõ đây là lần đầu tiên có Alpha nhỏ hơn ngài nhiều tiểu như thế theo đuổi đi? Để tôi làm một phép tính, thượng tướng năm nay hai mươi bảy, Thượng Dã hai mươi, hai người cách nhau bảy tuổi, rất đáng yêu đó."

Cố Thanh Lan thật sự không biết nhỏ hơn bảy tuổi có cái gì đáng yêu, không nói nên lời ngẩng đầu lên: "Cậu rảnh lắm à, cầm đống tài liệu kia lại đây cho tôi duyệt."

"Ôi, thượng tướng tôn kính của tôi ơi, tiểu nhân đột nhiên bị đau bụng, tôi đi trước." La Kỳ ôm bụng muốn chạy, nhưng Cố Thanh Lan nhẹ nhàng ngăn cản: "Sau khi giải quyết xong cậu cũng nên chạy mười km, tôi thấy cậu cũng không chịu ngồi yên."

La Kỳ bĩu môi khó chịu: “Thượng tướng, có thể giảm giá 10% được không?”

Cố Thanh Lan: "Có thể nhân đôi, cậu có muốn không?"

Lạc Thất: "... Xin lỗi đã quấy rầy."

Đi ra khỏi cửa, La Kỳ nghĩ tới cái gì, lại trở lại, từ ngoài cửa thò đầu và: "Thượng tướng, ngày mai là ngày huấn luyện đầu tiên, ngài có muốn đích thân đi chỉ huy không?"

Cố Thanh Lan không chút do dự gật đầu: “Mười ngày này tôi sẽ tự mình huấn luyện, bọn họ nguyện ý đăng kí vào đội Hổ Gầm của chúng ta. Tôi nghĩ bọn họ rất thích nơi này, mặc dù tôi không cần binh lính không đạt tiêu chuẩn, nhưng nếu bọn họ tới đây, tôi có thể dạy thì sẽ cố gắng dạy bọn họ càng nhiều càng tốt, mười ngày sau có thêm một chiến sĩ cơ giáp đặc chủng đủ tư cách cũng là một điều tốt.”

Cố Thanh Lan vốn chỉ nghĩ đến tân binh, không biết ngày mai sẽ bị một đám kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cuối cùng. . .

Tác giả có lời muốn nói:

Thượng Dã: Vợ tôi rất lợi hại, ngài ấy không cần tôi giúp.

Cố Thanh Lan: Không cần thiết, hay là không đến lượt cậu?

Thượng Dã: ...không đến lượt tôi, không đến lượt tôi.