Báo Cáo Thượng Tướng, Tôi Muốn Đánh Dấu Ngài

Chương 4: Thử Thách và đào thải

Vừa dứt lời, mặt đất rung chuyển như động đất. Âm thanh như người khổng lồ bước trên mặt đất thu hút sự chú ý của mọi người.

Chu Chu phanh gấp vì Thượng Dã, trực tiếp đập vào lưng hắn và vô tình bắn sữa đang cầm trên tay lên quần áo của đối phương.

"Bạn có sao không..." Chu Chu đang muốn xin lỗi, Thượng Dã nhìn phía trước cắt ngang: "Là cơ giáp."

“Hả?” Chu Chu sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Thượng Dã, trong nháy mắt mở to hai mắt.

Hóa ra nhà máy cao tầng được dùng để chứa cơ giáp!

Bây giờ, hàng chục cơ giáp lần lượt chạy ra khỏi đó, cơ giáp cao năm mét như núi, mỗi bước đi trên mặt đất đều gây ra rung chuyển như động đất.

Hầu như tất cả tân sinh đều ngây người ra, bọn họ không biết cái gọi là nghi thức chào đón tân sinh lại "khủng" như vậy. Mặc dù cơ giáp không linh hoạt như do con người điều khiển, nhưng chúng vẫn là một lực lượng chiến đấu không thể coi thường, thậm chí một con còn khó đối phó, nhưng bây giờ có hàng chục con lao về phía họ, đây có phải là để quét sạch toàn bộ bọn họ hay không? ?

Vô số tiếng hét từ phía trước truyền đến, vừa rồi những người chạy phía trước, không ngoại lệ, đều bị thanh kiếm laze của cơ giáp quét sạch.

Thanh kiếm laze sửa đổi không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó sẽ làm tê liệt thần kinh của mọi người, những tân sinh viên được tuyển chọn đều nằm trên mặt đất và la hét.

“Chân tôi tê quá không thể đứng dậy được.”

"Tôi cũng thế."

"Tôi không thể làm gì được, tôi không thể cử động toàn thân."

Trong một thời gian ngắn, hàng trăm ngàn sinh viên mới đã nằm xuống và số lượng bị đào thải tiếp tục tăng lên đáng kể.

Những người phía trước bắt đầu hoảng sợ lùi lại.

"Làm sao bây giờ, làm sao đối phó nhiều cơ giáp như này?"

"Chết tiệt, chúng ta ngay cả vũ khí cũng không có, có nghĩa là chúng ta sẽ đánh tay đôi với cỗ máy bất khả xâm phạm sao?"

"Cái gì đánh tay đôi, rõ ràng là dồn chúng ta vào ngõ cụt! Cái quái gì thế nay, nghe nói hạm đội đặc chủng lúc chiêu mộ sẽ đưa ra một số thử thách để đánh giá, nhưng nhiều nhất là vượt chướng ngại vật khó hơn thôi. Làm sao có thể? Còn có người trực tiếp tiến vào cơ giáp? Còn mười phút nữa thôi, sao không đòi lên trời đi! Cái này căn bản không có khả năng hoàn thành!"

Nhiều người rút lui đã giương cờ trắng trong lòng trước khi thử.

Chu Chu vốn không muốn bỏ cuộc, nhưng lại bị mấy chục cơ giáp trước mặt làm cho bối rối, nhíu mày thật chặt: "Thượng Dã, bạn có cách nào xông tới không?"

Ở phía trước, có ai đó muốn đi qua từ bên phải, nhưng bị thanh kiếm laze quét qua.

Một người khác cố gắng trượt xuống dưới chân cơ giáp, nhưng cũng bị thanh kiếm laze quét sạch.

Dù sao, bất kể bạn đi như thế nào, bạn sẽ bị một cơ giáp nào đó chặn lại, giống như nó có mắt nhìn chằm chằm bạn.

Lông mày Thượng Dã nhíu thành một rãnh thật sâu, gắt gao nhìn chằm chằm cơ giáp tới lui, Chu Chu hỏi hắn, nhưng hắn cũng không có trả lời, mà là đợi một hồi, mới bắt đầu đề tài đáp: "Tôi hình như đã biết chuyện gì xảy ra." ."

"Hả? Cái gì?" Chu Chu nghi hoặc nhìn hắn.

Thượng Dã nhướng mày, khóe miệng nhếch lên tức giận: “Thì ra là thế.” Hắn bĩu môi với đám cơ giáp: “Mập mạp, ngươi có thấy vị trí của những cơ giáp kia rất đều không?”

Chu Chu nhìn kỹ, không hiểu hỏi: "Có sao?"

Thượng Dã vươn tay: "Có giấy bút không? Tôi cần xài."

"Hả? Giấy bút?" Chu Chu có chút nghi hoặc, nhất thời không nhúc nhích, lúc này, cậu tân sinh phát hiện chỉ dẫn đi tới: "Tôi có."

Cậu ta vội vàng lấy bút và giấy từ trong túi quân trang ra đưa cho Thượng Dã, Thượng Dã nhìn cậu ta, thấy đường nét thanh tú và mềm mại của cậu ta, không khỏi nhìn chằm chằm một lúc, nhưng tình thế cấp bách, vì vậy không còn nói gì nữa.

“Cám ơn.” Nhận lấy, nhanh chóng vẽ trên giấy,“Cậu thấy không, vị trí đứng của những cơ giáp này chính là một loại trận pháp, mỗi trận pháp đều sẽ có cách phá giải, tìm được tên trận pháp tương đương với tìm được cách giải đội hình, tôi đã tìm thấy bí mật để vượt qua rôi."

Bức vẽ của Thượng Dã cẩu thả và có thể nói hắn được gọi là bậc thầy của trường phái trừu tượng, nhưng hắn vừa vẽ vừa nói khiến Chu Chu và cậu học sinh năm nhất cũng hiểu điều đó.

Hai mắt tân sinh sáng lên, "Tôi hiểu rồi, cơ giáp kia là con mắt của trận pháp!" Cậu ta chỉ vào cái cơ giáp nào đó ở phía bên trái: "Nhưng chúng ta làm sao tới gần nó? Nó được cơ giáp vây quanh, chúng ta không thể lại gần được." hoàn toàn không đến gần được, hoặc là nói, mười phút gần như không thể tới gần."

“Tôi đi.” Thượng Dã đem giấy bút trả lại cho tân sinh: “Hai người chắn cho tôi, để tôi đi qua đó.”

Thời gian không còn nhiều, tân sinh và Chu Chu nghe theo sự sắp xếp của Thượng Dã, ba người bỏ túi xuống, lập tức hành động, vọt tới trước trận.

Tiết Duệ nhìn hành động của bọn họ, khéo léo đoán được điều gì đó, sau đó nhìn kỹ cơ giáp, lập tức hiểu đây là trận pháp, đám Thượng Dã dường như muốn phá hủy con mắt của đội hình.

Làm sao có thể.

Vị trí đầu tiên chỉ có thể là của gã.

Cho dù không phải gã, cũng không thể là tên khốn kiếp kia!

Tiết Duệ lập tức lao về phía Thượng Dã: "Con khỉ chết tiệt, đừng cố vượt cấp trước mặt tôi!"

Thượng Dã đang đối phó với cơ giáp dưới sự che chở của cậu học sinh nhỏ bé và Chu Chu, thì con lợn Tiết Duệ lao tới cản trở hắn, khiến Thượng Dã suýt bị thanh kiếm laze quẹt trúng, lăn qua lăn lại tại chỗ, tránh được trong gang tấc.

"Mày nổi điên cái quái gì, không thấy tao đang bận đối phó với cơ giáp sao!" Thượng Dã có chút tức giận, ánh mắt Tiết Duệ rất đáng sợ rất lạnh.

Tiết Duệ không để ý những điều này: "Tao mặc kệ may đối phó cái gì, tao chỉ muốn may bị đào thải."

Hạ quyết tâm, Tiết Duệ bắt đầu tự mình thu hút sự chú ý của cơ giáp, sau đó hướng tai họa về phía Thượng Dã .

Sự cố "Cháy nhà" đột ngột này khiến Thượng Dã rất bực mình, kế hoạch bị gián đoạn, lãng phí thời gian, ai mà không giận cho được, hơn nữa, tính tình Thượng Dã chưa bao giờ tốt cả.

Trong lòng hắn biết, nếu không xử lý Tiết Duệ, hôm nay sẽ không vượt qua được thử thách, cho nên hắn chỉ có thể áp chế sự gấp gáp, chuyên tâm đối phó với Tiết Duệ.

Hai người đánh tới đánh lui hơn chục lần trong vô số kiếm laze, cuối cùng Thượng Dã tinh ý bắt được khuyết điểm của Tiết Duệ và ném gã qua vai lần nữa.

Cú hất mạnh và nặng đến nỗi mắt Tiết Duệ rơm rớm nước mắt, cổ họng sặc sụa nước bọt, nằm trên mặt đất vừa ho dữ dội vừa ôm cổ. "

Tiết Duệ: "..."

To Gan!

Ở phía bên kia, sau khi dọn dẹp Tiết Duệ, Thượng Dã quay lại phá hủy đội hình.

Dưới sự che chở của tân sinh nhỏ bé và Chu Chu, hắn nhanh chóng đến đích.

Leo lên vai cơ giáp, Thượng Dã nhấn một cái nút sau tai, cơ giáp trong nháy mắt không nhúc nhích, mà những cơ giáp khác bắn khắp nơi cho thấy rõ điểm yếu này.

Mặc dù vẫn có tia laze bắn vào khu vực đối diện với đội hình, nhưng nó không còn dày đặc như trước, cũng đủ để một số người có kỹ năng đi qua, sau khi Thượng Dã thành công, Chu Chu và tân sinh nhanh chóng đi qua.

Những tân sinh viên bị loại và những người không bị loại khi nhìn thấy cảnh này đều rất phấn khích: "Mọi người có thể vượt qua được."

"Thì ra đây là trận pháp, nhưng bây giờ trận pháp đã bị phá vỡ."

"Đi thôi, chúng ta đi mau."

"Chờ một chút, ba học sinh kia phá giải được, cậu nghĩ họ sẽ không kích hoạt lại khi chúng ta đi ngang qua sao?"

Những tân sinh cảm thấy đây là trận chiến cá nhân, nếu có thể tự mình thể hiện, đương nhiên sẽ không muốn ở cùng người khác, chỉ cần Thượng Dã hiện tại khởi động lại máy móc, liều lĩnh xông tới sẽ lập tức bị đào thải.

Những người khác đã bước một bước dừng lại ngay lập tức.

Tuy nhiên, điều họ lo sợ đã không xảy ra.

Đứng trên vai cơ giáp, Thượng Dã ở dưới ánh đèn sân khấu ngược sáng, điên cuồng hét: “Các học sinh còn chưa bị đào thải, nhanh lên, chúng ta cùng một lớp đi, đây là quà gặp mặt của tôi dành cho các bạn. Nhớ kỹ, tôi tên là Thượng Dã, Thượng Thượng Dã Dã!"

Nói xong, hắn cũng không hề khởi động lại máy móc, mà là nhảy xuống đất, cùng Chu Chu và tân sinh chạy về đich.

Thấy vậy, những sinh viên khác không bị loại cũng không quan tâm mà chạy về phía sau nhà máy dọc theo lối mở.

Rẽ ngoặt, như tất cả chìm trong bóng tối, phía trước có một quảng trường lớn hơn, đã có học sinh cũ chờ bọn họ ở đó.