Cách Để Yêu Người

Chương 1: Hôn

Tôi nhìn chằm chằm vào cái chai đang quay tròn trên mặt đất. Tất cả chỉ là một vài giây lại khiến tôi cảm thấy như cả thế kỷ đã trôi qua. Lại là cái trò xoay chai chỉ định người tiến vào cái tủ trong bảy phút. Vừa rồi tôi được chọn, và giờ là chọn người còn lại. Cái chai bắt đầu chậm lại và cảm giác nôn nao khó chịu trong bụng tôi dâng lên. Nó dừng lại. Trái tim tôi thắt lại khi tôi nhìn lên và thấy nó chỉ thẳng vào Vanessa Adams.

"Nó chỉ vào cậu kìa.” Cô gái bên cạnh tôi khẽ nói kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Mọi người đang nhìn tôi. Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đẫm mồ hôi.

Vanessa đứng dậy và bắt đầu đi về phía tủ quần áo chỉ cách chỗ ngồi của những thanh thiếu niên say xỉn vài bước chân. Tôi cũng làm như vậy. Mái tóc xoăn dày, sẫm màu tôn lên làn da màu đồng, chúng làm tôi luôn có chút ghen tị với vẻ đẹp của cô ấy. Một trong những người đang ngồi trong bắt đầu đặt hẹn giờ đếm ngược bảy phút trên điện thoại của anh ấy và đóng cửa tủ quần áo cho chúng tôi.

Tôi quay lại đối mặt với Vanessa. Tôi bị nhốt trong tủ với cô gái nổi tiếng nhất trong toàn trường mình. Cô gái mà bất kỳ chàng trai nào cũng chết mê chết mệt. Cô gái trông như siêu mẫu nhưng mới chỉ là học sinh cuối cấp ba.

"Tên cậu là Sky phải không?" Cô ấy hỏi.

"Ừ. Làm sao cậu biết?" Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy trước đây và tôi không thật sự nổi bật hay nổi tiếng gì cả, chỉ đơn giản là một học sinh bình thường.

"Tớ ngồi sau lưng cậu trong môn lịch sử hồi năm ngoái." Cô ấy trả lời với một nụ cười nhẹ.

"Hửm, vậy sao.” Ngẫm nghĩ một hồi rồi tôi nói tiếp, “Hình như là vậy thật.”

Có một vài giây im lặng khó xử khi chúng tôi chỉ đứng đó và nhìn nhau. Không ai trong hai người chúng tôi lựa chọn cất lời.

"Không cần phải lo lắng. Thực ra chúng ta không cần phải hôn hay gì cả." Cô ấy có thể đọc được ngôn ngữ cơ thể của tôi, thậm chí như xuyên thấu luôn cả suy nghĩ của tôi vậy, mặc dù tôi cố gắng che giấu điều đó.

"Ồ, tớ, ừm, thậm chí còn không nghĩ về điều đó."

Vanessa tiến một bước về phía tôi, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.

"Nhưng đó là toàn bộ giá trị của trò chơi vô vị này đúng không?" Một lần nữa cô ấy tiến một bước về phía tôi cho đến khi chỉ còn một kẽ hở nhỏ hẹp giữa chúng tôi.

Tôi như mất đi tầm kiểm soát cơ thể của mình, tay tôi vươn lên và kéo mặt cô ấy về phía tôi. Đôi môi cô ấy mềm mại và dịu dàng. Tôi cảm thấy tay Vanessa vòng qua eo tôi để kéo cơ thể tôi lại gần cô ấy hơn.

Đôi môi nàng hơi hé ra để lưỡi tôi xuyên qua phòng tuyến, luồn vào bên trong. Sau đó, hai tay tôi lần ra sau gáy cô ấy, nghịch những sợi tóc cô ấy con mới mọc đằng sau ấy. Cơ thể toát ra mùi dừa nhè nhẹ của cô ấy như xoa dịu tôi, khiến tôi khẽ mỉm cười khi chúng tôi hôn nhau.

CHỜ CHÚT, TÔI ĐANG LÀM GÌ? TÔI HÔN VANESSA ADAMS! TÔI HÔN MỘT CÔ GÁI Á!

Tôi kéo đầu mình ra khỏi nụ hôn của cô ấy, nhưng cô ấy dùng sức siết chặt eo tôi hơn.

"Sao vậy?" Vanessa hỏi.

Trước khi tôi có thể trả lời, đồng hồ hẹn giờ đã tắt từ bên ngoài tủ quần áo, tiếng chuông báo vang lên một cách inh ỏi. Vanessa buông eo tôi ra và lùi lại cách tôi vài bước. Cánh cửa tủ quần áo mở ra, thế giới bên ngoài ập vào sự vắng lặng bên trong tủ quần áo và tiếng nhạc ầm ĩ tràn vào tai tôi.

"Chào mừng trở lại hai kẻ yêu đương." Gã trai đã khóa chúng tôi vào trong tủ nói. "Vậy hai người vào đó làm gì?"

"Chúng tôi đã nói chuyện." Vanessa trả lời nhanh chóng, cô ấy không để chút ý định xấu xa nào của tên kia được thể hiện ra.

Anh ta nhìn tôi và tôi gật đầu để thỏa mãn sự nghi ngờ của anh ta.

"Được rồi, hai người cứ thoải mái tham gia vòng xoay chai một lần nữa, hoặc đi lấy đồ uống và nghỉ ngơi, nhàm chán vãi!"

Tôi nghĩ rằng mình đã hôn đủ trong một đêm, thậm chí cả cuộc đời tôi ấy, nên tôi đi vào bếp để chụp vài tấm, kiểu dù sao thì tôi cũng muốn ít nhất lưu trữ điều gì đấy hoặc đăng mạng. Tôi vượt qua mấy học sinh say xỉn nằm vạ vật như chướng ngại vật dọc đường đi. Cuối cùng thì tôi cũng đến được chiếc bàn phủ đầy những chai bia và những chiếc cốc nhựa màu đỏ. Mắt tôi nhìn quanh tìm kiếm rượu tequila. Khi tôi tìm thấy nó, tôi đổ chất lỏng trong suốt vào ly thủy tinh.

Tôi uống hết và rót thêm. Nốc cạn cốc thứ tư, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau. Tôi quay lại để xem đó là ai. Tôi ngạc nhiên khi thấy anh chàng nóng bỏng nhất trường tôi, Jason Edwards.

"Ồ, chào Jason."

"Chào." Anh cười.

"Cậu cười cái gì vậy chứ?"

"Tớ chưa từng thấy cậu uống đến say bao giờ cả." Anh lại cười. "Có lẽ cậu nên hạ nhiệt bằng thứ này." Anh ấy lấy chai Jose Cuervo đặt nó gần tầm tay tôi.

"Cậu nói đúng. Tớ có chút muốn bốc hỏa đến nơi rồi" Tôi cười.

Trước khi Jason và tôi có thể nói chuyện nhiều hơn, Vanessa xuất hiện một cách bất thình lình như thể cô ấy biến ra từ trong không khí vậy.

"Này Jason, tôi có thể đánh cắp Sky một phút được không?"

"Tất nhiên rồi, nhưng không cần đánh cắp đâu. Hẹn gặp lại sau nhé, Sky." Jason mỉm cười với tôi và bước đi, biến mất vào phòng khách.

Vì vậy, bây giờ hai trong số những người hấp dẫn và nổi tiếng nhất ở trường của tôi đang cố gắng nói chuyện với tôi. Tốc độ của sự thay đổi này khiến tôi ngày càng mơ hồ hơn.

"Vậy cậu và Jason là bạn à?" Vanessa hỏi, cổ tay đung đưa lắc lắc ly đồ uống trên tay.

"Vâng, tớ nghĩ cậu có bằng chứng để nói thế mà." Tôi không thể không mỉm cười khi nghĩ chúng ta là bạn, vô lý dã man và thật khó có thể tưởng tượng nổi.

"Ồ, tớ hiểu rồi. Vậy ra cậu crush anh ta, đúng rồi." Vanessa nói, chắc hẳn cô ấy cũng nhìn thấy những thớ cơ trên mặt tôi như đông cứng lại vậy, tôi cười sượng trân luôn ấy.

"Chắc vậy." Tôi đáp.

"Chà, Jason là bạn thân nhất của anh trai tớ, vì vậy nếu cậu cần giúp đỡ, tớ sẵn sàng."

"Cảm ơn." Tôi trả lời cô ấy một nụ cười nhẹ,

Cô ấy nhấp một ngụm đồ uống mà không rời mắt khỏi tôi. Tôi hơi ngạc nhiên là cô ấy vẫn chưa đề cập đến nụ hôn, thứ mà chỉ cần nhìn đến cô ấy, trong đầu tôi như máy chiếu phim bị hỏng vậy, tua đi tua lại khoảnh khắc ấy.

Ngay khi tôi chuẩn bị bắt chuyện với Vanessa, người bạn thân nhất của tôi bước vào bếp.

"Sky! Em đây rồi." Amber nói đi về phía chúng tôi. "Anh đã tìm em hàng giờ." Chúng tôi xưng hô khá tùy tiện với nhau, và nó cũng rất đa dạng trong cách xưng hô giữa hai người chúng tôi, giờ chỉ là một trong số mấy cách ấy.

“Xin lỗi, em đã ở trong bếp suốt thời gian qua." Tớ nói dối, cố gắng không nhắc đến trò quay chai. Tôi đánh mắt nhìn về phía Vanessa để xem cô ấy có để ý không, nhưng biểu cảm của cô ấy dường như không thay đổi.