Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 26: Tính toán

Đoạn Thanh Ngâm bình tĩnh hơn mình tưởng, hợp tác với người như vậy chẳng khác nào đi vào hang sói, cô nghĩ rằng sau khi biết rõ chuyện này, cô sẽ thấy sợ hãi và lo lắng, nhưng không ngờ rằng khi cô thực sự đối mặt với người này, cô lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Thậm chí cô còn bắt đầu lên kế hoạch trong đầu về cách đối phó với những phương pháp của Dụ Vi sau khi rời bỏ người này, làm thế nào để khiến bản thân ngày càng nổi tiếng và làm thế nào để thành công mà không cần dựa dẫm vào bất cứ ai.

Đánh son xong, Đoạn Thanh Ngâm thay một đôi giày, hôm nay dù trời có mưa nhưng cô vẫn bôi kem chống nắng lên chân và chân, cùng với cổ và tay.

Cô thả tóc xuống, rồi lấy túi xách và điện thoại di động trên bàn ra, cô nói với người đó, “Trang thiếu gia, tôi không sao.”

Lúc này hắn mới thật sự chú ý tới Trang Bạch Yến, người đàn ông đang đứng ở cửa, hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo khoác màu đen, cổ tay áo có một chút màu trắng và được thêu hoa văn tinh xảo, Đoạn Thanh Ngâm mới chú ý tới điều đó. Khuôn mẫu của những thiếu gia hào môn, phức tạp và sâu sắc hơn nhiều, giống như một món đồ cổ đặc biệt.

Dù đây là xã hội hiện đại nhưng các gia đình danh gia vọng tộc vẫn đi theo hệ thống phân cấp cổ xưa. Điều này được thấy rõ qua thái độ của Trang gia đối với Trang Bạch Yến và những người khác.

Trang Bạch Yến ậm ừ liếc nhìn cô, xoay người bước ra ngoài, chân bước chậm lại như muốn đợi cô.

Sau khi ra khỏi nhà, anh đứng chờ ở ngoài cửa, khi Đoạn Thanh Ngâm khóa cửa xong, anh đưa tay ra.

Những gì xảy ra đêm qua dường như đã là quá khứ đối với anh.

Đoạn Thanh Ngâm nhận ra ý tứ của anh, không suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp giơ tay vuốt tóc, tránh né động tác của anh. Cô quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không để ý. Bàn tay của người đàn ông lẻ loi giữa không trung.

Trang Bạch Yến dường như có chút xấu hổ, giơ tay lên sờ mũi, trên mặt có chút khó chịu, đưa nắm đấm lên miệng ho khan một tiếng, hắng giọng.

Đuôi mắt liếc nhìn Đoạn Thanh Ngâm bên cạnh, có lẽ biết cơn giận của cô vẫn chưa nguôi, anh mím môi, im lặng một lúc mới mở miệng, không ngờ, còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của Đoạn Thanh Ngâm vang lên. Cô từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra nhìn, là Hứa tỷ, người đại diện của cô.

Trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhấn nút trả lời rồi áp điện thoại vào tai, “Hứa tỷ...”

Cô còn chưa kịp nói gì thì bên kia liền truyền đến những tiếng chửi rủa, “Bây giờ cô đang ở đâu? Tại sao lúc tôi đến phim trường tìm cô lại không thấy cô đâu? Trước đây tôi đã nói gì với cô rồi? Cô như thế này có thể làm tôi yên tâm được hay không?”

Âm thanh đặc biệt to, đặc biệt vang dọc theo hành lang yên tĩnh.

“Không phải, Hứa tỷ, xin hãy nghe em giải thích...”

“Giải thích? Giải thích để làm gì? Cô có biết vai diễn của cô lại bị tước đi hay không? Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi? Tôi đã bảo cô đừng chống đối Dụ Vi rồi cơ mà. Cô thì làm được gì cơ chứ? Cô ta có Giang Cẩm Châu phía sau, còn cô thì sao? Đừng tưởng rằng có Trang thiếu gia thì cô sẽ được yên thân, cô khác với cô ta...”

“Em không có...” Đoạn Thanh Ngâm rũ mắt nói. Có tiếng khóc trong giọng nói.

“Đêm qua tôi gọi cho cô nhiều như vậy, cô đang ở đâu? Đoạn Thanh Ngâm, tôi nói cho cô biết, nếu như cô còn tiếp tục làm như vậy, chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng. Trong công ty có rất nhiều người đại diện tốt, cô cũng không tệ. Về phần tôi, tôi khuyên cô nên tìm một người đại diện có thể làm tất cả những gì cô muốn, tôi không thể phục vụ cô được.”

“...Em xin lỗi, Hứa tỷ...em sai rồi...”

Đoạn Thanh Ngâm cúi đầu, giơ tay dụi mắt.

Nhưng cuộc gọi đã bị cúp máy. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày nhíu chặt, tựa hồ có chút lo lắng, vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại reo rất lâu vẫn không có phản hồi.

Không muốn bỏ cuộc, cô gọi lại vài lần, nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không muốn nghe, cô không thể gọi được dù chỉ một lần.

Im lặng một lúc, Đoạn Thanh Ngâm không tiếp tục gọi điện nữa, vẻ mặt có chút lo lắng, cô cất điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn Trang Bạch Yến đang im lặng đứng ở một bên, “Tôi đã làm lãng phí thời gian của anh. Đi thôi.”

Giọng nói của cô có chút trầm, cô cúi đầu xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhanh chóng trở lại vẻ tự nhiên.

Trang Bạch Yến liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi mắt cụp xuống của cô, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ nhàng “ừm”.

Đoạn Thanh Ngâm không quan tâm anh nghĩ gì, lần này cô chủ động đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh.

Nhưng đầu cô vẫn cúi thấp, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Trang Bạch Yến sửng sốt một chút, rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm cánh tay mình, không biết anh đang nghĩ đến điều gì, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Có lẽ anh không ngờ rằng người thường phô trương sức mạnh trước mặt anh lại cư xử như vậy trước mặt người khác.

Có lẽ ngay cả anh lúc này cũng không để ý tới ánh mắt mình lúc này có chút không vui.

E rằng chính bản thân anh cũng không thể hiểu được mình đang không vui vì điều gì.

Tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của lão phu nhân Trang gia theo quy định của Trang gia thì trước tiên phải *tế tổ, nghe thì đơn giản nhưng theo suy nghĩ của Đoạn Thanh Ngâm thì nó cực kỳ rườm rà. Trưởng gia tộc sẽ lên kể về sự hình thành và phát triển của Trang gia trong những năm qua, từng chi từng nhánh một lần lượt tới bái lạy trước bàn thờ gia tiên, thậm chí có người còn mang theo những đứa con mới mấy tháng tuổi đến. Những đứa nhỏ này thật vất vả, trời mưa bay bay, còn chưa biết nói đã bị ôm quỳ trước bàn thờ, một đứa nhỏ hình như cảm thấy khó chịu liền ngồi bệt xuống đất, vỗ vỗ đứa bé mũm mĩm bên cạnh mình. Sau đó ngồi trên mặt đất cười đến vui vẻ, mẹ của đứa bé bên cạnh tức giận chạy tới đẩy nó ngã xuống đất. Sau đó, một tiếng khóc ré lên.*Đây là dịp để con cháu trong họ hồi hướng về ông bà tổ tiên đã có công sinh thành.Những trưởng bối của Trang gia đều tỏ ra hiền hậu ôn hòa, nở nụ cười khi nhìn thấy, đó là sự bao dung hiếm có đối với một hậu bối.

Sau khi bái lạy trước bàn thờ gia tiên, mọi người cũng đi đến một số bia mộ khác, những bia mộ này đều là gò mộ, bên trong chỉ có quần áo. Đất tổ thực sự của Trang gia nằm ở phía Nam, Trang gia chuyển đến Đế Đô từ thời chiến tranh. Trang gia đã xây dựng một từ đường, nghĩa trang cho tổ tiên, những tổ tiên này đều là những người có công lớn đối với Trang gia, nếu không có những người họ thì Trang gia đã không tồn tại.

Sau khi từng nhóm người lặp đi lặp lại hành động, cũng đã gần đến giữa trưa, Đoạn Thanh Ngâm với tư cách là bạn gái của Trang Bạch Yến cuối cùng cũng được đứng ở hàng bên, một nhóm sáu người tiến tới bái lạy.

Khi bái lạy cô không cầm ô, mưa rơi thẳng vào đầu, may mắn là cô không trang điểm đậm, nếu không cô cũng không biết mình sẽ trông như thế nào. Đứng bên cạnh cô là một cô bé với hai bím tóc, lúc đi xuống vô tình trượt chân nhưng vội túm lấy váy, khi quay lại thì ngượng ngùng lè lưỡi.

Đoạn Thanh Ngâm cười không nói gì.

Lúc về cũng như lúc đến, nhóm nào ngồi trên xe đấy, cô và Trang Bạch Yến ngồi trên cùng một xe, hai người họ ngồi ở phía sau, cô nhận ra chàng trai ngồi ở ghế phụ, chính là người đã cõng cô về nhà lần trước. Cậu ấy vẫn còn là một học sinh trung học.

Trang gia gọi anh là Lan thiếu gia, con riêng của Trang Chủ tịch, lần này cậu ấy cũng có mặt ở đây.

Đoạn Thanh Ngâm thay đổi thái độ líu lo thường ngày, hôm nay hiếm khi im lặng, ngay cả khi ngồi cạnh Trang Bạch Yến cô cũng lơ đãng, thay vào đó thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem.

Điều này khiến Lan thiếu gia ngồi ở ghế phụ không khỏi ngạc nhiên nhìn qua gương, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm khác thường như vậy, hơn nữa cậu có chút không quen.

Suy cho cùng, lúc bình thường, người phụ nữ này nhìn thấy anh trai cậu giống như sói nhìn thấy cừu, luôn muốn trực tiếp bám lấy anh cậu.

Đoạn Thanh Ngâm liên tục cúi đầu gọi điện thoại, nhưng người đại diện nhấc máy, thay vào đó, trợ lý gọi điện qua, vừa nói vừa xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Đoạn tỷ, em thật sự không có ý đó, bố em xảy ra chút chuyện…”

Âm lượng điện thoại hơi lớn, trong xe lại yên tĩnh, hầu như mọi người đều nghe thấy.

Đoạn Thanh Ngâm vẻ mặt vô cảm giảm âm lượng điện thoại xuống, nghe một lúc rồi bình tĩnh nói, “Không sao đâu, chăm sóc bố em thật tốt nhé.”

“Ừ, không cần đâu, tạm thời ở đây chị không thiếu người, em nghỉ phép thêm một lát cũng được, chị đợi em quay lại.”

“Em có đủ tiền không? Chị sẽ chuyển cho em một ít tiền. Không sao đâu. Sau này em có thể trả lại. Thôi được rồi, đừng buồn nữa. Nếu không đủ tiền thì hãy gọi cho chị.”

“Không sao đâu, chị chỉ cần nói với Hứa tỷ...”

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí trong xe càng thêm căng thẳng, Đoạn Thanh Ngâm cúi đầu, im lặng chuyển tiền cho trợ lý.

Sau đó cô bấm số của người đại diện nhưng cuộc gọi vẫn không được kết nối, cho đến khi cô gọi lại thì vẫn như vậy. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của cô tràn đầy sự lo lắng.

Khi xe dừng lại, Đoạn Thanh Ngâm vội vàng xuống xe, lại bị Trang Bạch Yến ngăn lại. Người đàn ông bên cạnh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô.

Đoạn Thanh Ngâm sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, sau đó cau mày nói, “Trang thiếu gia?”

Ngoài sự bối rối, trên mặt cô còn có chút khó chịu, như thể cô cảm thấy anh đang làm lãng phí thời gian của cô.

Trang Bạch Yến nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh im lặng một lát, trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh nhanh chóng đè nén cảm xúc kỳ lạ này, lại nở nụ cười ôn hòa, dùng ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô.

“Đừng buồn quá. Khi về tôi sẽ nhờ trợ lý sắp xếp người đại diện cho cô. Về phần vai diễn, nếu cô có...”

Đoạn Thanh Ngâm tựa hồ đoán được anh muốn nói cái gì, lắc đầu từ chối, “Không cần.”

Giọng điệu kiên định, không chút do dự.

Đây là lần đầu tiên cô từ chối anh một cách dứt khoát như vậy, có lẽ vì điều này mà Trang Bạch Yến sửng sốt trong giây lát.

Lần này anh ngạc nhiên nhìn cô.

Trang Bạch Yến đưa tay ra vẫy vẫy tài xế và Lan thiếu gia, họ ngầm hiểu nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ nói chuyện phiếm, sau đó mở cửa lặng lẽ rời đi.

“Người đại diện của cô…”

“Chị ấy rất tốt.” Đoạn Thanh Ngâm quay đầu nhìn anh, trên mặt hiếm có phần nghiêm túc.

Cô rời mắt khỏi anh, nhìn người bên ngoài qua cửa kính xe, mọi người trên những chiếc xe khác đều đã ra ngoài, họ là người duy nhất vẫn còn ngồi trong xe.

Trong xe lại rơi vào im lặng, như muốn phá vỡ bầu không khí u ám, Đoạn Thanh Ngâm nói, “Chị ấy rất lợi hại, đây là người duy nhất khiến em không thua kém Dụ Vi.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy sự miễn cưỡng trong lời nói của cô. Cô lại nhìn anh, đôi mắt có chút bướng bỉnh.

Trang Bạch Yến nhất thời không nói gì, khuôn mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, khi nghe những lời này, dường như có chút khó bảo trì.

Cuối cùng, Đoạn Thanh Ngâm dời ánh mắt đi, như nhận ra bầu không khí có chút xấu hổ, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, tùy ý gãi gãi tóc, sau đó dùng giọng điệu đùa cợt nói, “Tôi không phải người cũng là chuyện vặt vãnh, nếu điều đó khiến tôi tức giận, sau khi quan hệ của chúng ta kết thúc, tôi sẽ kết giao với Giang Cẩm Châu đó, cho dù Dụ Vi có mạnh mẽ đến đâu, làm sao cô ta có thể kiêu ngạo nếu như không có người đứng sau chứ?”

Vừa nói, cô vừa quay người lại cười rạng rỡ với Trang Bạch Yến, đột nhiên đưa mặt sát lại gần anh, “Anh không thấy em đẹp hơn Dụ Vi kia nhiều sao? Em không tin Giang Cẩm Châu lại mù quáng như vậy.”

Thấy anh không trả lời, cô mỉm cười vỗ vai anh, giả vờ thoải mái nói, “Đi thôi.”

Sau khi để lại những lời này, cô thực sự rời đi nhưng khi cô quay lưng lại, Trang Bạch Yến nhận thấy rằng trên khuôn mặt của cô không có nụ cười nào.

Trang Bạch Yến im lặng nhìn về hướng Đoạn Thanh Ngâm rời đi, sau đó nhanh chóng nhận ra lời cô vừa nói, anh vô thức quay đầu nhìn về nơi cô vừa chạm vào, nơi đó dường như vẫn còn cảm giác. Những lời cô vừa nói lại vang vọng trong đầu anh, lông mày anh nhíu lại. Anh có linh cảm rằng một ngày nào đó, cô thực sự sẽ chọn làm điều này.

Đoạn Thanh Ngâm một đường trở về nơi ở, vừa vào phòng, điện thoại liền nhận được một tin nhắn. Trên mặt mang theo nụ cười, cô thản nhiên trả lời, “Cứ chờ đi, tin tốt sẽ tới.” Sau đó cô nhàn nhã nằm xuống giường, không hề có chút biểu hiện nào, thậm chí còn nhấc chân cởi giày, hài lòng thở dài, vừa làm xong việc này, điện thoại di động lại vang lên.

Sau khi nhấn nút nghe, cô bắt đầu phàn nàn trước khi người bên kia kịp nói, “Em mệt quá. Em đã diễn xuất cả ngày rồi. Nếu em không giành được giải Oscar thì thật là tệ. Đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với em.”

“Ha”. Bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh, từ giọng điệu có thể tưởng tượng được người đối diện đang trợn mắt.

Chẳng bao lâu, người phụ nữ trong điện thoại cảnh cáo, “Yên tâm đi. Hôm nay tôi hợp tác với cô, sợ là đã xúc phạm đến Trang thiếu gia. Lần sau đừng gọi tôi, tôi vẫn muốn dạo chơi trong vòng này lâu chút.”

Đoạn Thanh Ngâm nghe xong không những không sợ hãi mà còn chán ghét nói, “Cảm ơn chị, người đại diện kim bài đệ nhất, chị nhát gan vậy, dũng cảm sẽ không chết đói, hèn nhát sẽ chết đói. Cho dù có đi điều tra thì cũng là sự thật, em cũng không sợ."

“Cái gì?”

“Yên tâm đi, Trang Bạch Yến chỉ coi em là quân cờ, anh ta rất giỏi giả vờ, cho dù là giả cũng sẽ làm như thật. Chúng ta đợi mỡ tới miệng là được.”

Nói xong, trên mặt cô hiện lên một nụ cười đắc ý, cảm thấy mình thật thông minh.

Cô ấy làm những gì cô nói và bây giờ cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền tùy thích.

Dường như nhớ ra điều gì đó, cô nói thêm, “À, chị không cần tìm trợ lý mới cho em, Tiểu Nguyệt không sao cả, một mình em cũng không thành vấn đề, bố cô ấy thậm chí còn đang ở trong bệnh viện, em sẽ đợi cô ấy quay lại.”

Cô nhớ ra một điều, cô nhớ đến người trợ lý đã phản bội “Đoạn Thanh Ngâm” trong nguyên tác, nguyên nhân hẳn là sự thay đổi trong gia đình Tiểu Nguyệt.

Tính như thế, cô thà mệt hơn một chút.

“Chị nhờ hai nhân viên thay mặt em đi gặp cô ấy và mua vài thứ. Dù sao cô ấy cũng đã chăm sóc em lâu như vậy, em cũng không phải là người vô tâm.”

Cô hoàn toàn coi người đại diện này như một trợ lý.

Hứa tỷ bên kia điện thoại nghe xong liền tức giận, nhưng sau đó bất lực lắc đầu, giơ tay xoa trán. Nhưng phải nói rằng thái độ của cô với trợ lý khiến cô ấy cảm thấy ấm áp và có phần tận tâm.