Khi bữa tối gần như đã ăn xong, Trang Bạch Yến đi tới nói, “Cô về trước nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cô cần phải dậy sớm, khoảng bốn năm giờ tôi sẽ qua gọi cho cô, không cần đặt báo thức sớm để trang điểm đâu." Chắc hẳn là anh đã ngà ngà say rồi, má hơi ửng hồng, khuôn mặt trắng nõn dường như bị phủ một lớp mây đỏ, giọng nói không còn trong trẻo như thường lệ, có chút uể oải. Đoạn Thanh Ngâm gật đầu, ăn những miếng trái cây cuối cùng, miếng dâu chua ngọt, cô ăn từng miếng một, má hơi phồng lên khi ăn.
Nghe nói ngày mai phải dậy sớm, cô có chút không vui, cau mày, thậm chí còn giảm tốc độ ăn uống xuống, nhưng cũng không nói gì, chỉ ồ lên rồi đồng ý. Nhưng miệng lại bĩu ra.
Trang Bạch Yến đứng cạnh vách tường bên ngoài phòng ăn, mấy ngày nay trời hơi mưa nhẹ, liên tục cảm thấy khó chịu, nhiệt độ cũng vì mưa mà giảm đột ngột, bầu trời đêm tối đen không thể nhìn thấy mặt trăng hay các ngôi sao.
Anh đứng cạnh cửa, toàn thân chìm trong bóng tối, nhìn cô, nhất thời không biết nói gì, đôi mắt đen hòa vào màn đêm. Không biết có phải tâm trạng anh không tốt hay không, anh hơi dừng lại, đột nhiên từ trong túi móc ra một điếu thuốc, hai bàn tay mảnh khảnh cầm nó, tay kia lấy bật lửa định châm lửa. Đoạn Thanh Ngâm đứng ở bên cạnh vô thức lùi về phía sau một bước.
Cô lén nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Em đi trước, anh đi ngủ sớm đi.”
Giọng nói của cô mơ hồ, như đang nín thở nói, không dùng lời lẽ tôn trọng nào với anh cả, cô sợ bị nghe lén.
Người bạn gái giả là cô đây cũng thông minh đó chứ.
Nói xong, cô xua tay một cách kiêu ngạo, khi thấy anh không có nói gì, cô quay người bỏ đi.
Trang Bạch Yến cầm điếu thuốc dừng lại, ngọn lửa trên bật lửa trượt khỏi tàn thuốc, lơ lửng trong không trung. Sau đó Trang Bạch Yến ngước mắt lên, nhìn bóng dáng Đoạn Thanh Ngâm rời đi, môi mím lại.
Lúc cô rời đi, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, sắc mặt hơi tối lại, anh tắt bật lửa nhét lại vào túi, tay kia cầm điếu thuốc rồi thản nhiên ném nó vào góc tường bên cạnh.
Mọi người trong phòng cũng rời đi gần hết.
Đoạn Thanh Ngâm trở về phòng, bật hết đèn lên, vừa ngâm nga một bài hát vừa đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cô không mang theo đồ ngủ, may mắn thay trong tủ đều có, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, chiếc váy ngủ trông rất gợi cảm quyến rũ, Đoạn Thanh Ngâm chụp một bức ảnh xinh đẹp trước gương.
Trời đã khuya, làm xong hết việc cũng đã mười hai rưỡi đêm, Đoạn Thanh Ngâm bình thường đi ngủ sớm, mặc dù đã ngủ trưa nhưng hiện tại cô rất buồn ngủ.
Nhưng ngay khi cô đang chuẩn bị nằm lên giường thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cô cau mày.
Đoạn Thanh Ngâm biết trong sân này có ba phòng, nhưng hai phòng còn lại đều không có người ở, không cần suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của cô là Trang Bạch Yến.
Những người đến dự tiệc sinh nhật của lão phu nhân lần này đều là con cháu từ các nhánh khác nhau của Trang gia hoặc là quan chức của các gia tộc danh tiếng, có thể không có vấn đề gì, chỉ có Trang Bạch Yến là người duy nhất có thể đến gặp cô vào lúc này.
Đoạn Thanh Ngâm bị quấy rầy trong lòng có chút không vui, cô không biết anh xảy ra chuyện gì mà lúc này đột nhiên đến chỗ cô, nhưng cô vẫn xuống giường mở cửa.
Sau khi ra khỏi phòng, cô đi đến phòng khách, tháo chốt cửa ra, cửa có kết cấu kiểu cũ, không có khóa, muốn đóng từ bên trong chỉ cần vặn chốt cửa là được.
Cô ngáp một cái, đồng thời mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ người, liền nhịn không được hỏi, "Sao muộn thế này?"
Giọng điệu có chút không hài lòng.
Người đứng ở cửa lắc lắc người, nghe thấy tiếng động có vẻ sợ hãi, run rẩy, sau đó nâng vẻ mặt say khướt, như thể không nhìn rõ người bên trong, thậm chí còn bước lên một bậc. Anh ta lắc đầu, lè lưỡi, thô bạo hỏi, "Cô... là... bạn... gái .... của.... Trang.... Bạch.... Yến..... à.... ợ?"
Vừa mở cửa, một mùi rượu khó chịu xộc thẳng vào mặt.
Người đàn ông đó có vẻ rất say, tay phải khua khoắng trong không trung, như thể đang cố gắng tìm thứ gì đó để đỡ cơ thể mình.
Đoạn Thanh Ngâm theo bản năng lùi lại một bước, ý thức được có điều gì đó không ổn, ánh mắt quét qua người say rượu trước mặt, không kịp suy nghĩ, cô đang định đóng cửa lại.
Không ngờ, gã say rượu ngoài cửa tuy chưa tỉnh táo nhưng dường như cũng nhận ra cô đang định bỏ chạy, không biết sức lực từ đâu mà tông vào cô, khiến nửa người ngã vào bên trong.
Đoạn Thanh Ngâm giật mình, hung dữ nói, "Anh đang làm gì vậy? Đây là Trang gia."
Tên say rượu nghe vậy không những không có phản ứng gì mà còn có vẻ có chút không vui, lè lưỡi nói, "Sao cô lại chạy trốn? Tôi hỏi cô có phải là bạn gái Trang Bạch Yến hay không, cô vẫn chưa trả lời tôi."
Đoạn Thanh Ngâm dùng sức đẩy người này, lại phát hiện chẳng có tác dụng gì, người đàn ông này tựa hồ cũng không có ý định đi vào, như là đến chỉ để hỏi một câu hỏi mà thôi.
Nhưng từ giọng điệu của anh ta, dường như anh ta có mối quan hệ không tốt với Trang Bạch Yến. Thật là bực mình khi nghe những điều vô nghĩa như vậy!
Đoạn Thanh Ngâm căn bản không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói, "Anh hiểu lầm rồi, tôi là bạn gái của Trang Ngạn Khanh."
"Được rồi đó, tôi đã trả lời anh, giờ anh có thể đi rồi chứ."
Vừa nói, cô vừa dùng hết sức đẩy người đó ra, mặc dù người đàn ông này đã say nhưng đầu óc anh ta dường như rất tỉnh táo, lẩm bẩm lặp lại những lời đó, "Bạn gái.....Trang Ngạn Khanh...hả..."
Dường lúc sau anh ta mới nhận ra Đoạn Thanh Ngâm đã nói gì, giọng điệu càng trở nên nặng nề hơn, mặc dù trong lúc say nhưng anh ta vẫn nói với giọng kinh ngạc, "Cái gì cơ... bạn gái của em trai tôi?"
Có vẻ hơi khó tin, anh ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu anh ta ong ong, mắt mờ đi, có lẽ không nhìn rõ nên anh ta cố gắng đẩy đầu vào trong.
Đoạn Thanh Ngâm quan sát khuôn mặt không chút biểu cảm đang ôm lấy cửa, lúc này gần như cô đã đoán được người này là ai.
Cậu cả kiêu ngạo của Trang gia chính là tên ngốc Trang Bạch Yến gọi anh ta. Cô không biết anh ta đến đây bằng cách nào.
Người đàn ông vẫn có vẻ hơi khó tin, lắc đầu lẩm bẩm, "Không... không thể nào... nó sao có thể yêu đương chứ..."
"Nó... nó rất ngốc... có cô gái nào có thể thích nó chứ?"
"Hehehe...buồn cười quá...”
Anh ta dường như cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn cười tục tĩu, giọng nói có chút biếи ŧɦái.
Tuy rằng anh ta nói không tin, nhưng hành động của anh ta lại là chuyện khác, đột nhiên anh ta thay đổi sắc mặt, trực tiếp nói với Đoạn Thanh Ngâm, “Em dâu, xin em hãy nói với nó giúp người anh chồng này, bảo nó đừng khoá thẻ ngân hàng của anh. Anh hết tiền rồi, mỗi tháng nó chỉ cho anh *hai nghìn, có thể tiêu như thế nào cơ chứ? Bạn bè cười anh gần chết."
*Hai nghìn nhân dân tệ ~ hơn 6tr tiền Việt.
“Nó về để làm gì? Về lại làm anh khó chịu, nó còn bảo anh đi làm, nó cũng không sợ anh gây phiền phức cho nó. Nó còn không biết anh là loại gì nữa. Anh là con quỷ hút máu đó. Hahahaha. Anh chỉ muốn ăn và chờ chết. Làm sao anh lại phiền phức như vậy?”
"Em dâu à, xin hãy giúp anh đi. Anh thực sự không thể sống cuộc sống này nữa. Em ba rất tàn nhẫn, nó lại không thích anh, luôn nghĩ anh ngu ngốc. Ai mới là người có lỗi chứ? Đều cùng một bố sinh ra. Chẳng có sự khác biệt gì cả.”
Đoạn Thanh Ngâm chán ghét bịt mũi, sợ anh ta tiếp tục cằn nhằn, không khỏi đổi chủ đề, “Sao anh biết tôi sống ở đây?”
Người đàn ông vẫn đang nói luyên thuyên, khi nghe thấy âm thanh, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, sau đó anh ta cười hắc hắc nói, "Anh cũng không ngốc nha. Ai không biết Trang Bạch Yến mang bạn gái về? Chuyện lớn như vậy, hỏi thăm một chút sẽ không phải rõ ràng sao?"
Lúc này, anh ta tựa hồ có chút phản ứng, lắc lắc đầu, "Không, em không phải là bạn gái của Trang Bạch Yến sao? Tại sao em lại là bạn gái của em trai anh?"
Anh ta quay người nhìn xung quanh, “Là Tĩnh Nguyên, anh nhớ rất rõ cái cây này, hồi nhỏ anh đã trèo lên nó, Trang Bạch Yến thật sự không ra gì. Khu vườn này trước đây là nơi mẹ anh yêu thích. Cho em ở đây làm gì chứ?"
Suy nghĩ một lúc, anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, "Không, không, không, em là bạn gái của em trai anh, em có thể sống ở đây, chắc anh đã nhớ nhầm..."
Lời nói của người đàn ông có phần sai trái và phi logic, nhưng những lời này lại khiến trái tim Đoạn Thanh Ngâm trầm xuống.
Nhìn người say rượu trước mặt, cô băn khoăn không biết Trang Bạch Yến có phải trong nguyên tác đã mang "Đoạn Thanh Ngâm" đến đây hay không, chuyện này trong sách không viết, nhưng cô cảm thấy không nên có chuyện như vậy. Lần này Trang Bạch Yến đưa cô đến đây, cô vốn tưởng rằng là để làm cho Trang gia bối rối, nhưng bây giờ lại khiến cô có chút nghi ngờ.
Đoạn Thanh Ngâm trong lòng đang hỗn loạn, nhưng anh ta vẫn còn ở đây, cô vừa nghĩ vừa hít một hơi thật sâu, đang định lừa người đi thì nghe thấy tiếng bước chân.
Người đó đang đi từ xa, đôi chân vững vàng trên con đường đá, trong sân chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo, cô chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Người đó là đàn ông và rất cao. Khi người đó đến gần, Đoạn Thanh Ngâm nhìn thoáng qua đã nhận ra Trang Ngạn Khanh.
Quần áo của anh ta vẫn như lúc sáng, không giống như Trang Bạch Yến, anh ta lạnh lùng liếc nhìn hai người, cuối cùng rơi vào người Đoạn Thanh Ngâm.
Đôi môi mỏng của anh ta mím lại, như đang có tâm trạng không tốt, anh ta từ từ đi đến gần, khi nhìn thấy anh trai của mình đưa nửa người vào cửa, lông mày anh ta càng nhíu chặt hơn.
Nhìn thấy là anh ta, Đoạn Thanh Ngâm trong lòng yên tâm hơn chút, không cần suy nghĩ, nâng cằm nói với anh ta, "Nhị thiếu gia, anh tới rồi, nếu không tới thì trời sẽ sáng mất."
Nói xong, cô dùng ánh mắt nhìn anh ta, thấy sắc mặt người đàn ông rất bình tĩnh, cô có chút tức giận khi thấy anh ta dường như không coi trọng cô.
Vừa đẩy cửa ra, cô cũng không quan tâm đến người say rượu bên cạnh suýt ngã, nhấc chân bước ra ngoài, khoanh tay trước ngực nhìn người đàn ông dưới chân bậc thang với vẻ mặt không vui, cô xụ mặt xuống, mỉa mai nói, “Đừng nhắc đến việc tôi là bạn gái của em trai anh, hiện tại tôi đang sống ở đây, cũng được coi như khách của Trang gia. Làm sao anh lại có thể đối xử với khách như thế này được? Nửa đêm có người say rượu gõ cửa, nếu là người nhát gan chẳng phải sẽ bị hù chết sao?”
"Những người không biết có thể sẽ nghĩ tôi là bạn gái của anh. Nếu chuyện này lan ra ngoài, chẳng phải là hủy hoại thanh danh của tôi sao?”
Nói xong, cô tỏ vẻ tức giận, trừng mắt đầy giận dữ.
Trang Ngạn Khanh càng nghe càng nhíu mày, nhìn Đoạn Thanh Ngâm trong miệng không ngừng lẩm bẩm, anh ta không biết có nên tin hay không, quay đầu nhìn anh trai mình đang ôm cánh cửa, từ từ trượt xuống, thoạt nhìn ngủ rất say.
Im lặng một lát, anh ta nhấc chân lên bậc thang, đôi chân dài dễ dàng vượt qua ba bậc thang, đứng ngang hàng với Đoạn Thanh Ngâm, trong nháy mắt cao hơn cô một cái đầu.
Đoạn Thanh Ngâm khí thế lập tức yếu đi một nửa, tức giận lùi lại vài bước, dường như cô lại cảm thấy như vậy quá hèn nhát, vì thế không phục mà bước tới trước, đưa tay ra ngăn cản người đàn ông đang định tóm lấy tên sâu rượu kia.
Nhìn thấy người đàn ông kia quay đầu lại, Đoạn Thanh Ngâm cũng không sợ hãi, hất cằm lên, không phục nhìn sang, "Nhị thiếu gia?"
Cách đây không lâu, cô bị Trang Ngạn Khanh lừa gạt, bây giờ cô cũng có thể trả thù, tuy bên ngoài trông cô rất tức giận nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ.
Đoạn Thanh Ngâm xoa xoa mũi, nhìn người kia đột nhiên cười rạng rỡ, cô cố ý đưa tay ra vẫy vẫy trước mắt anh ta, “Nhị thiếu gia tốt bụng, dù sao tôi cũng là bạn gái của em trai anh, giờ tôi lại thấy hơi bực mình, đáng nhẽ ra tôi đã ngủ rồi, bây giờ lại phải thức khuya..."
"Đoạn tiểu thư."
Lời còn chưa dứt, đã bị âm thanh lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh cắt ngang. Trang Ngạn Khanh không biết phải làm sao, đột nhiên anh ta rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang đưa ra của Đoạn Thanh Ngâm.
Đoạn Thanh Ngâm nhướng mày, tức giận nhìn anh ta, đang định nói gì đó mỉa mai thì người đàn ông đột nhiên kéo mạnh cô về phía anh ta.
"Anh……"
Đoạn Thanh Ngâm bị kéo về phía trước, loạng choạng vài bước, vì chênh lệch chiều cao quá lớn nên cô buộc phải kiễng chân lên, người đàn ông kia rất khỏe mạnh, kéo cô thẳng tới chỗ anh ta, hai người mặt đối mặt, cách nhau không đến một centimet. Khi đến gần hơn, Đoạn Thanh Ngâm thậm chí còn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh ta.
Tay áo của bộ đồ ngủ bằng lụa có phần hơi lớn, chỉ cần giơ cao chút tay áo liền trượt xuống khuỷu tay, để lộ cánh tay thon dài trắng nõn của cô.
Người đàn ông ánh mắt nhìn chằm chằm Đoạn Thanh Ngâm, đôi mắt cô sáng như sao rơi, khuôn mặt cô vừa kinh ngạc vừa tức giận, vẻ lạnh lùng trong mắt anh ta dịu đi một chút, nhưng lại nhẹ nhàng nói một câu khiến cô không biết nói gì, "Đoạn tiểu thư. Hôm nay cô không đeo vòng tay ngọc trai à?”
"..."