Khi Khương Dung cùng Tiêu Lân ở hồ Khê Thủy không ngừng quấn quýt nhau thì trong sân Hà gia, Hà Liên Nhi đang dỗ Yến Tử ngủ, sau khi giúp đứa nhỏ dém chăn tiểu phụ nhân nhỏ nhắn mảnh khảnh mới chậm rãi bước ra khỏi phòng mẫu thân, nàng ta nhìn thấy Lý thị cứ nhìn ra cửa thì hỏi: “Có chuyện gì sao mẫu thân? Tẩu tẩu chưa về ạ?”
“Đúng vậy, lúc nãy nương có gặp con dâu của Trương thẩm, nói tẩu tẩu của con muốn đẩy nhanh chóng hoàn thành công việc nên có khả năng sẽ về trễ một tí, nhưng mà như vậy cũng muộn quá rồi...” Nghĩ đi nghĩ lại, Lý thị cứ cảm thấy lo sợ bất an, dù sao dung mạo của Khương Dung quá đẹp, lại mảnh mai, không thể so sánh với tính cách mạnh mẽ, nóng nảy của nữ nhi.
Nếu chẳng may gặp phải chuyện gì thì không biết sẽ ra sao?
“Lúc nãy không phải phu quân nói muốn đi ra ngoài sao? Nữ nhi có nhờ chàng tiện đường đón tẩu tẩu, mẫu thân yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ai u...” Nghe nữ nhi nói như thế Lý thị cũng không nói gì nữa, bà nhớ tới nữ nhi còn đang giận dỗi với tử tế, cũng không để tế tử chạm vào người thì sốt ruột hỏi: “Liên Nhi, đã đến lúc con phải về Tiêu gia rồi. Lúc trước không phải con nói là bà bà đang muốn nạp thêm thϊếp thất cho tử tế là sao? Nếu thật sự tìm được thì...”
“Tìm được thì tìm được thôi, dù sao nữ nhi cũng không muốn trông nom quá nhiều, không phải phải công công của nhi nữ còn có hai cái thϊếp thất sao?
Nếu hắn nguyện ý nạp thêm thì cứ nạp thôi, dù sao nữ nhi cũng lười quản y...”
Dù Tiêu Lân có là bộ khoái, nhưng Tiêu lão gia cũng là người của thương hội trong thành, gia nghiệp của Tiêu gia cũng không hề nhỏ, nếu không phải bà bà của nàng là người lợi hại thì nhà đó không chừng đã có mười thϊếp thất, cho nên Liên Nhi cũng không có cớ gì để chỉ trích chuyện phu quân nạp thêm thϊếp thất.
“Nhưng con nhất định phải có một đứa nhỏ để chừa đường lui cho mình, để nương tìm thêm vài vị đại phu, xem có phải hay không do con quá gầy, có bệnh thì phải trị...”
Dù Lý thị không muốn chấp nhận nhưng bà luôn có cảm giác mơ hồ rằng chuyện nữ nhi không mang thai có liên quan tới sức khỏe của nữ nhi, nhất là khi bà biết được đêm qua trưởng tức bị tử tế lầm giận thì bà cảm thấy phương diện kia của tử tế không hề có bệnh...
Nghĩ như vậy Lý thị lại càng lo lắng!
Nghe vậy, Liên Nhi chỉ hừ lạnh rồi nói: “Nương theo như người nói thì nữ nhi không mang thai được là do nữ nhi sao? Nói không chừng là do hắn thì sao?”
Mấy năm nay nàng ta ở trong thành vẫn luôn bị người ta chỉ trỏ, Liên Nhi không khỏi cảm thấy rất tức giận, nàng ta giận dữ nói thêm vài câu với Lý thị rồi quay lại phòng ngủ, đồng thời khóa luôn cửa phòng.
“Này...” Mỗi lần nói chuyện với mình thì nữ nhi lại tức giận, làm Lý thị vừa tức vừa lo lắng, bà đang nghĩ tới nên nói như thế nào khuyên nhủ nữ nhi, không ngờ nữ nhi lại mất bình tĩnh, nhưng bà cũng không thể làm gì chỉ có thể bất lực lắc đầu thở dài.
Mà lúc này, ở trong rừng, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu thì thỉnh thoảng bên hồ lại truyền tới tiếng kêu da^ʍ mĩ cực kì xấu hổ.
Nam tử cao lớn vạm vỡ ôm lấy tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn đầy đặn, bàn tay không ngừng xoa nắn bầu vυ' to mọng như quả dưa ngọt, hắn không ngừng vuốt ve chúng nó. Dưới ánh trăng, hình ảnh hút hồn như vậy thật đúng là làm người ta huyết mạch phun trào.
“Cô gia, cô gia... ưʍ... ngươi chậm, chậm một chút... ưʍ... a...” Cặp mắt quyến rũ ngấn nước cực kì vô tội lại pha thêm quyến rũ nhìn chằm chằm Tiêu Lân, chỉ cần nhìn lướt qua cũng làm nam nhân mất hết lý trí, hắn thậm chí càng thêm hưng phấn mà nắm chặt lấy bầu vυ' đầy đặn của nàng, một lúc sau đầṳ ѵú phấn nộn kia lại bắt đầu phun sữa tung tóe khắp nơi!
“Tiểu tao phụ! Đúng là thiếu thao!”