Thập Niên 80: Phấn Đấu Làm Giàu Sau Khi Trọng Sinh

Chương 6: Hiến lương

“Dì Tiêu, đừng nóng vội, chúng ta nói chuyện sau, trước tiếp đón khách nhân.” Văn Thanh nói.

Dì Tiêu gật đầu: “Được.” Vì thế kéo ngăn tủ ra, từ trong ngăn kéo lấy ra sổ nhỏ, ghi yêu cầu của khách.

Văn Thanh cầm lấy thước dây, làm quần áo cho khách đo vai, cánh tay, vòng ngực, vòng eo, phải báo cho Dì Tiêu, cũng để Dì Tiêu nhớ kỹ.

Tiếp theo Văn Thanh dùng phấn màu đỏ vẽ lên vải trắng trình độ thuần thục làm khách cứng lưỡi, sôi nổi hướng Dì Tiêu nói lẩm bẩm.

“Dì Tiêu, dì mời đâu được người này giúp đỡ thế.”

“Thật sự có tài.”

“Tôi thấy dáng vẻ cũng đẹp, về sau chính là gương mặt của cửa hàng Dì Tiêu đó.”

“…”

Văn Thanh cười mà không nói.

Dì Tiêu không chút nào che giấu nói: “Còn không phải sao, váy trên người cháu, cùng giày xăng đan, chính là Văn Thanh làm đấy.”

“Thật sự?” Các khách nhân sôi nổi ngạc nhiên.

Cô gái trẻ cũng kinh ngạc, nhìn về phía Văn Thanh hỏi: “Váy cùng giày thật là cô làm? Cô sao lại nghĩ đến làm như vậy?”

Văn Thanh hơi túng quẫn, cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là lúc không có việc gì, tôi thích làm chút đồ không giống nhau cùng giày.”

“Vậy cô về sau, lúc không có việc gì, có thể giúp tôi làm chút kiểu quần áo không? Tôi cho cô tiền.” Cô gái trẻ nói, nhìn qua giống người có tiền.

“Có thể .” Văn Thanh cười đáp ứng, dù sao lúc cô không có việc gì, xác thật thích làm giày, làm quần áo.

Cô gái trẻ mỉm cười, chỉ vào váy trên người nói: “Tôi rất thích bộ này, bạn học thấy được, ngạnh phải làm cái giống nhau như đúc, cho nên tôi mới đến nơi này mua vải làm. Cô lại làm cho tôi một bộ đi. Màu vải không khống nhau là được.”

“Đựợc.” Văn Thanh đáp ứng.

“Mấy ngày có thể lấy?” cô gái trẻ hỏi.

Văn Thanh nhìn về phía Dì Tiêu, lại nhìn về phía sổ nhỏ của Dì Tiêu, sau đó trả lời: “Ba ngày sau cô lại đây lấy.”

“Được, ba ngày sau để em gái tôi hoặc là bạn học lại đây lấy.”

“Được.”

“Cảm ơn cô.”

Cô gái trẻ chọn vải dệt, giao tiền trước, cầm đơn liền rời đi.

Văn Thanh bắt đầu dựa theo sổ Dì Tiêu làm, làm một bộ ngắn tay cùng quần lửng trước, một lần nữa ngồi ở trước máy may, khoảnh khắc chân đặt ở bàn đạp, cô mới cảm thấy mình thật sự đã trở lại, về tới ngày cô còn chưa lạc lối thập niên 80.

Cô không dẫm máy may một lát, đợi máy may nóng, ruôn chỉ qua kim, cho vải vào, theo tiếng cộp cộp vang lên không ngừng nghỉ, cô bắt đầu tập trung hơn.

Áo mùa hè ngắn tay cùng quần lửng là đơn giản nhất, đánh dấu, cắt, đi chân, quần lại căn cứ vào vòng eo của khách, bao dây chun hình tròn hoặc là hình bẹp, kim chỉ đi một vòng đồng thời ở dây thun cũng đi mấy mũi, có tác dụng cố định.

Chỉ trong một cái buổi sáng, Văn Thanh đã làm xong bảy tám bộ, vừa lúc kịp giờ cơm, cũng không có khách, lúc này cô mới cùng Dì Tiêu nói tới chuyện cô tới cửa hàng hỗ trợ, cùng với công việc bán giày.

Dì Tiêu đổ nước trà, cùng Văn Thanh đối mặt mà ngồi.

Dì Tiêu cũng là phụ nữ độc lập, dì ấy cùng mẹ chồng quan hệ không tốt, có chút tay nghề, liền một mình tới huyện thành mở cửa hàng, chồng và con cái đều ở nông thôn, thỉnh thoảng sẽ tới xem dì ấy, dì ấy cũng thường trở về.

Mới vừa kết hôn, người nhà chồng đều chướng mắt dì ấy, hiện tại dì ấy có bản lĩnh, mỗi tháng kiếm cũng không ít, người nhà chồng một đám đều nịnh nọt, đối con dì ấy cũng tốt, cho nên cuộc sống hiện tại của dì ấy cũng không tồi.

“Trong lòng cháu tính thế nào?” Dì Tiêu hỏi: “Một tháng cho cháu mười lăm đồng tiền công thế nào?”

Văn Thanh cười cười: “Dì Tiêu, mười lăm đồng tiền quá nhiều.”

“Quá nhiều?” Dì Tiêu kinh ngạc, Văn Thanh là ngốc thật hay là giả ngốc, hiện tại người thành phố tiền lương đều cao, bình quân đều hai ba mươi đồng tiền, chỉ bằng tay nghề của Văn Thanh, tới thành phố, ít cũng phải 30 đồng tiền một tháng, bà đưa mười lăm đồng còn ít, không nghĩ tới cô còn ngại nhiều.

Văn Thanh gật đầu: “Quá nhiều. Dì Tiêu, cháu vừa rồi cũng nói, cháu hỗ trợ, nhưng điều kiện là ở chỗ này bán giày. Bán giày chính là cháu phải có giày bán, cháu cần làm giày, cho nên, cháu không thể một ngày đều ở nơi này làm quần áo cho dì. Cháu phải nửa ngày làm giày.”

“Ý của cháu là làm buổi sáng thôi?” Dì Tiêu hỏi.

“Vâng, cháu sáng sớm tới, buổi chiều hai giờ về nhà.”

Dì Tiêu do dự, bà là muốn cho Văn Thanh cả ngày đều ở chỗ này.

Văn Thanh tiếp tục nói: “Ở chỗ này bán một đôi giày, sẽ theo như lời Dì Tiêu nói, đưa Dì Tiêu ba mao tiền, mặt khác, cháu sở dụng vải cũng sẽ là vải trong tiệm dì, dì cảm thấy thế nào?”

Dì Tiêu ngước mắt nhìn Văn Thanh, bà từ trước đến nay chỉ là cảm thấy nha đầu Văn Thanh này nhanh nhẹn, có tay nghề, đẹp, giờ phút này lại phát hiện những từ này không đủ hình dung cô, cô thông tuệ, bình tĩnh, có loại mị lực làm người ta không thể kháng cự.

Dì Tiêu suy tư, Văn Thanh nói rất đúng, làm giày cần thời gian, một đôi giày bà ngồi không cũng có thể cầm ba mao tiền, đã nghe cách Văn Thanh làm giày thủ công, nhất định hảo bán.

Hơn nữa Văn Thanh làm giày dùng vải còn cần từ mua từ trong tiệm bà.

Dì Tiêu ở trong lòng tính toán, tính như thế nào, bà đều cảm thấy giao dịch này bà kiếm lời, huống hồ tay nghề Văn Thanh thật là độc nhất vô nhị toàn bộ huyện thành.

Vì thế, Dì Tiêu suy nghĩ một lát sau, lại lần nữa mở miệng nói: “Một tháng cho cháu mười khối tiền tiền công, nhưng phải bảo đảm, một tháng cho làm quần áo cho dì không ít hai mươi bộ, bằng không dì lỗ vốn.” Dì Tiêu nói lỗ vốn, thật ra trong lòng rất vui.

Văn Thanh nhàn nhạt cười: “Dì Tiêu yên tâm, cái này không thành vấn đề.”

“Quyết định như vậy đi. Nhưng mà, hai ngày này không tính tiền công, đây là cháu lần trước đáp ứng.” Dì Tiêu có chút keo kiệt.

“Vâng!” Văn Thanh cũng không so đo.

Hai người bàn luận xong, Dì Tiêu chuẩn bị bắt đầu làm cơm trưa, vừa mới đứng dậy, tính toán hỏi Văn Thanh ăn cái gì, cô đã từ túi lấy ra hộp xứ màu trắng, hộp xứ có nắp, có thể đậy kín mít hộp.

“Cháu không ăn ở đây?” Dì Tiêu hỏi.

Văn Thanh cười: “Không được, mẹ cháu mỗi ngày đều chuẩn bị cơm cho cháu. Đợi lát nữa cháu uống chút nước sôi là được.”

“Chuẩn bị gì, dì đến xem.” Dì Tiêu tò mò hỏi.

Văn Thanh kỳ thật cũng không biết, buổi sáng Diêu Thế Linh đều làm đồ ăn, cố ý làm nhiều hơn để cô mang đi ăn, nói là nghe nói cho người ta làm công, người đều mặc kệ không lo cơm, sợ cô bị đói, đem hộp sứ duy nhất trong nhà đưa Văn Thanh cầm, bảo cô xin Dì Tiêu nước uống.

Mới vừa mở ra, Văn Thanh ngây ngẩn cả người.

Dì Tiêu nhìn thấy, cười nói: “Văn Thanh, nhìn không ra nha, đồ ăn nhà cháu còn khá tốt, màn thầu trắng với thịt kho cải trắng, đến đây, dì hâm nóng cho, cháu lại uống chút nước ấm,

dì cũng không giữ cháu ở đây ăn.”

Văn Thanh ngơ ngẩn.

Cô nhớ rõ ngày hôm qua ăn thịt kho cải trắng, Văn Lượng Văn Bằng ăn cái miệng nhỏ bóng nhẫy, kêu ăn ngon. Nhưng ăn đến một nửa, Diêu Thế Linh không cho ăn nữa, nói là không thể ăn nhiều như vậy, bằng không buổi tối ngủ không được. Vì thế mạnh mẽ đem thịt kho cải trắng cất đi, hiện tại tất cả đều ở đây.

Văn Thanh trong lòng ấm áp, đôi mắt ê ẩm, đồng thời lại cảm thấy từng dòng nước ấm từ trái tim chảy quá, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên.

Cô may mắn, may mắn mình trọng sinh, may mắn hiện tại mọi việc đều kịp, mẹ cô như vậy là đau cô.

Hâm nóng đồ ăn, cô cũng không ăn hết, mà là để lại hơn phân nửa, chuẩn bị mang về.

Sau khi ăn xong không nghỉ ngơi, Văn Thanh lại bắt đầu làm việc.

Dì Tiêu nhìn thấy, tán thưởng không thôi, mời Văn Thanh thật là sáng suốt.

Tới hai rưỡi chiều, Văn Thanh bắt đầu thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Dì Tiêu đồng ý rồi, đương nhiên cũng sẽ không đổi ý, nói: “Ngày mai không cần mang cơm, ở chỗ dì ăn đi.”

“Không được không được, mẹ cháu khẳng định sẽ chuẩn bị cơm cho cháu, cháu không thể từ chối.” Văn Thanh cười nói, sau đó chỉ vào bốn phía máy may hỏi: “Dì Tiêu, vải vụn đó dì còn muốn không?”

Dì Tiêu nhìn trên mặt đất, lúc này trên thị trường đã có vải màu sắc rực rỡ, nhưng mà, làm may vá không thiếu chính là vải vụn, có đôi khi nhiều còn phiền, nghĩ ném thì tiếc, giữ lại chiếm chỗ lại vô dụng, Dì Tiêu phất tay nói: “ Bỏ, bỏ, cháu nếu cảm thấy hữu dụng, thì đều lấy về đi.”

“Vâng ạ!” Văn Thanh cao hứng không thôi.

Dì Tiêu thấy thế, cười cười, thật là đứa trẻ thẳng thắn thành thật.

Văn Thanh nhặt một đống vải vụn, nhét vào túi, ra khỏi cửa hàng, đi qua một con phố, mới có thể đi ra đường lớn, trên phố bán không ít đồ.

Văn Thanh thấy được một cửa hàng văn phòng phẩm, bán chính là bút, vở, mực nước, Văn Lượng đã lên mười năm, nhưng cặp sách cũ nát bút máy đều không có, Văn Thanh nhớ rõ Văn Lượng học tập đặc biệt tốt, Văn Thanh muốn mua bút máy cho cậu, mua cho Văn Bằng bút chì.

Vào trong tiệm văn phòng phẩm, nhìn giá cả.

Bút máy sáu mao sáu một cây, nhưng mực bút máy muốn một khối hai mao Tiền, ông chủ nói đây là bút mực nước, không dễ hỏng.

Bút bi màu đen hai mao tiền một cây.

Bút chì hai phân tiền một cây, bút chì đầu có cục tẩy muốn ba phân tiền một cây.

Trong tay Văn Thanh còn có hai ba đồng tiền, nhưng cô không dám tiêu, dù sao lúc này còn chưa kiếm được tiền, nhưng cô đặc biệt muốn mua chút đồ dùng học tập cho Văn Lượng Văn Bằng, vì thế mua một cái bút bi màu đen, một cái bút chì có cục tẩy, tổng cộng hết hai mao ba phân tiền, sau đó mới xách theo túi đi đến đường lớn.

Nửa giờ sau trở lại Thủy Loan thôn, lúc đi ngang qua cửa thôn, hàng xóm khách khí mà tiếp đón.

“Văn Thanh từ huyện thành đã về.”

“Văn Thanh trở về thật sớm.”

“Hôm nay sao lại về sớm như vậy.”

“…”

Văn Thanh cười cười đối phó.

Chỉ là Văn Thanh mới vừa đi qua, những người này lại ríu rít nói tiếp nhàn thoại.

Lúc này, một thiếu niên ngơ ngác mà nhìn bóng dáng Văn Thanh, sau đó nói: “Thật ra Văn Thanh lớn lên thật là đẹp mắt, thôn chúng ta cũng chưa có ai lớn lên đẹp như vậy, trước kia không phát hiện, hiện tại cô ấy thích cười, cảm giác càng đẹp.”

Lời nói thiếu niên chưa dứt âm, mẹ hắn đã cho một cái bạt tai: “Đẹp cái đầu ngươi, loại con gái như vậy không thể muốn!”

“Đúng đó! Đẹp có thể coi thay cơm mà ăn à.”

“Cháu thấy Văn Thanh xuống ruộng bao giờ chưa? Trừ cái mặt đẹp, cô ta không có bản lĩnh gì ăn ngon lười làm. Thích trưng diện, đẹp chỗ nào!”

“Tôi nói cho các người, ngàn vạn không được học theo Văn Thanh, gả không được!”

“…”

Người dạy con lớn con nhỏ hoặc không lớn không nhỏ, đều lấy Văn Thanh làm người phản diện của Thủy Loan thôn, đều không thể học Văn Thanh.

Văn Thanh giờ phút này đã đến sân nhà mình, chưa vào sân đã thấy Diêu Thế Linh dùng hai cái ghế, giá cái sàng, đang sàng lúa mạch, nhà người khác đều là hai người hợp lực, nhà cô chỉ có Diêu Thế Linh một người làm.

“Mẹ.” Văn Thanh gọi một tiếng.

Diêu Thế Linh quay đầu nhìn qua: “Văn Thanh, sao về sớm như vậy?”

Văn Thanh cười vào sân, cùng Diêu Thế Linh nói mình cùng Dì Tiêu thương lượng.

“Một tháng mười khối tiền, con còn bán giày?” Diêu Thế Linh không thể tin được, không thể tin được có một ngày Văn Thanh sẽ thu liễm tính tình, trở nên như vậy

“Ừm.” Văn Thanh gật đầu nói: “Con mới vừa nhận việc, một đôi giày con chuẩn bị bán hai khối năm mao tiền, ba mao tiền cho Dì Tiêu làm phí, có thể kiếm một hai khối tiền.” Văn Thanh trên mặt tràn đầy tươi cười.

Diêu Thế Linh cao hứng.

Văn Thanh lúc này mới đưa ánh mắt đặt ở lúa mạch: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Diêu Thế Linh nói: “Không phải muốn hiến lương sao? Mẹ phải nhanh chóng đem lúa mạch sàng sạch sẽ, bằng không đến trạm kiểm tra lương, không qua, còn phải kéo trở về một lần nữa sàng sạch sẽ, phiền toái. Một khi vượt qua kỳ hạn, một ngày bị phạt hai cân lương thực đấy.”

Văn Thanh lúc này mới nhớ tới, trồng trọt mỗi năm phải đi trạm lương hiến lương, vì thế hỏi: “Khi nào giao?”

“Ngày mai.”

“Ngày mai Văn Lượng Văn Bằng còn phải đi học.” Văn Thanh nói, thật ra cô hoàn toàn có thể cùng Diêu Thế Linh cùng nhau đến trạm lương hiến lương, nhưng nhà Kỷ Ngạn Quân ở ngay bên cạnh, thậm chí để đuổi kịp ngày hiến lương, đoàn người đều có thể tràn đến cửa nhà Kỷ Ngạn Quân cửa nhà, cô không muốn thấy bất kì người nào của Kỷ gia, ít nhất tạm thời không muốn gặp.

“Không có việc gì, một mình mẹ là được.” Diêu Thế Linh nói.

“Không được, xa như vậy, mẹ lại không kéo xe, còn mang nhiều lúa mạch như vậy, thời tiết còn nóng.” Văn Thanh trầm mặc trong chốc lát, lấy đủ dũng khí nói: “Ngày mai con và mẹ cùng đi.”