Trở Về Năm 17 Tuổi Tôi Trở Thành Thiên Sư Bắt Quỷ

Quyển 1 - Chương 2: Trọng Sinh

Cô hít một hơi thật sâu trộn lẫn màn sương mù mờ mịt của nước mưa đang rơi, trơ mắt nhìn xe tải lớn lao về phía mình mà cô cũng không có tránh né chút nào.

Thật ra tai nạn nhỏ như tai nạn xe cộ thì với một thiên sư như cô mà nói, muốn tránh đi thì vô cùng dễ dàng, nhưng có thể tránh được lần này, còn lần sau thì thế nào đây.

Cô dùng thủ đoạn âm độc mạnh nhất để gϊếŧ chết kẻ thù, đã tự tay chặt đứt đường sống của bản thân, tai nạn như thế này thì lần này so với lần khác chỉ có thể nghiêm trọng hơn, sẽ xảy ra còn nhiều hơn nên...

Cô nhắm mắt lại, cho dù quay lại quá khứ một lần nữa thì cô cũng không hối hận.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe tải lớn cồng kềnh đã chạy tới trước mặt, thân ảnh gầy gò bị bánh xe nghiền nát, ngay cả một tiếng vang cũng không có như là một mảnh lá rụng bị cuốn vào, một dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đỏ cả con đường ẩm ướt.

......

"Nhan Nhan, Nhan Nhan…"

Trì Thư Nhan nhắm chặt hai mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của ba, lông mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng, thật tốt... Không nghĩ tới trước khi chết còn có thể nghe được giọng nói quen thuộc của ba.

Sống lưng Trì Lăng Diễm thẳng tắp ngồi ở đầu giường, vẻ mặt đau lòng xoa nhẹ hai hàng lông mày đang nhíu chặt của con gái, trong lòng ông có chút đau xót khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô.

Ông biết, ông không phải là một người ba tốt, bởi vì nghề nghiệp của bản thân là quân nhân nên thời gian ở bên gia đình rất ít mà chia cách thì nhiều, cũng vì chuyện này mà vợ ông vẫn luôn oán trách, cuối cùng quyết định ly hôn với ông mà con gái nhỏ năm nào của ông thì được giao cho gia đình người chị thứ ba chăm sóc.

Mấy năm nay vì cảm ơn chị ba lại thêm việc bà ta chi trả các phí sinh hoạt và học phí của con gái mình, gần như ông ấy đã đưa hơn phân nửa số tiền lương và phụ cấp của mình.

"Em tư, em không cần quá lo lắng đâu, bác sĩ đã nói Nhan Nhan sẽ không có việc gì rồi."

Một người phụ nữ đẩy cửa đi vào thở dài một hơi nói: "May mắn là lần này phúc lớn mệnh lớn, bằng không hồ nước kia sâu như vậy thì biết làm sao bây giờ."

Thấy Trì Lăng Diễm không nói lời nào, bà ta liếc nhìn Trì Lăng Diễm đang ngồi thẳng lưng một cái, tự trách nói: "Đều do chị, nếu như chị có thể quan tâm một chút thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này."

Trì Lăng Diễm nghe thấy lời này của chị ba Trì Quế Hoa thì khuôn mặt nghiêm nghị mới quay qua nói: "Sao có thể trách chị ba được, là người làm ba như em quá vô trách nhiệm."

Thấy Trì Quế Hoa còn muốn nói tiếp, Trì Lăng Diễm khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua con gái vẫn đang nhắm mắt ngủ say trên giường một cái, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chị ba, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Trì Quế Hoa liền gật đầu đồng ý.

Cửa vừa mới đóng lại thì một lúc sau lông mi của Trì Thư Nhan liền cử động, cô chậm rãi mở mắt ra và nhìn xung quanh, dưới mũi đều là mùi nước khử trùng, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong lúc nhất thời có hơi ngẩn ngơ, vậy mà cô không chết, sao lại như vậy được?

Trì Thư Nhan trở mình một cái rồi đứng lên, hơi vươn vai và tiện tay sờ một cái, liền chạm vào mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng mát lạnh trên cổ.

Lần này cô thật sự bị chấn động, khối ngọc này không phải đã sớm vỡ vụn rồi sao?

Cô vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ở trên tủ đầu giường có đặt một xấp báo.

Cho dù nhìn thấy ngày tháng ở trên báo thì cô vẫn không thể tin được, cũng mặc kệ cơ thể mình vẫn còn suy yếu không có bao nhiêu sức mà chạy thẳng vào phòng vệ sinh.