Lời nói chưa xong thì nước mắt lại rơi, ngài bá tước ôm lấy cậu mà lòng anh vô cùng đau đớn, cảm giác tồi tệ này thật khiến ta khó chịu:
- Xin lỗi em, là ta có lỗi với em... Ta không muốn làm như thế này với em đâu. Ta hứa sẽ không bao giờ dùng bạo lực với em nữa, yêu thương em, không làm trái ý em, đều nghe theo em.
- Ngài làm được sao?
- Ta thề với cả tộc ma cà rồng nếu làm sai lời thề này sẽ bị thiên lôi đánh đến chết. Cả tộc bị diệt vong
Chàng trai lại ngước nhìn người đàn ông ấy với nước mắt ướt cả khuôn mặt nhỏ:
- Ngài yêu em không? Hay là...
- Ta yêu em, yêu chính em của hiện tại. Tìm đến em đúng thật là vì kiếp trước nhưng giờ ta yêu em, không biết từ khi nào ta đã yêu con người lúc này của em. Người của kiếp trước kia đã là quá khứ rồi, ta bây giờ chỉ có một mình em trong tim.
Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt ướt đẫm lệ này, khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu ấy:
- Yêu những tính cách không tốt, yêu dáng vẻ ngốc nghếch, yêu tiểu tham tiền và yêu tất cả những gì thuộc về em.
- Em cũng yêu ngài.
Những lời nói chân thành đó đã thật sự thuyết phục cậu. Song Lãm chẳng ngần ngại thể hiện tình cảm bằng một nụ hôn sâu với ngài bá tước đây.
Anh vậy mà lại bế cậu bé thỏ ngốc nghếch này đi về phòng của mình rồi đưa vào nhà tắm.
Đặt chàng trai nhỏ ấy xuống bồn tắm rỗng. Người đàn ông ấy cởi sạch quần áo trên người con trai đấy.
- Để ta tắm giúp em
- Ngài làm gì vậy?
- Em nghĩ xem?
Anh nâng cằm lên để đặt một nụ hôn lên đôi môi của chàng trai đó. Song Lãm quàng tay qua cổ rồi dần đứng lên và bám cả người lên cơ thể người đàn ông.
- Ngài tới đi!
Phó Lãng khẽ chạm vào cái mũi nhỏ kia, ánh mắt trở nên mê mẩn thân xác này:
- Vừa rồi còn mới khóc mà giờ lại dụ dỗ ta
Cậu lại chủ động hôn lên cổ, mυ'ŧ lấy làn da trên cổ. Lưỡi lại rất điêu luyện liếʍ lên yết hầu rồi lại lả lướt trên tai anh:
- Thế bây giờ ngài có muốn không?
Người đàn ông nắm lấy bắp đùi rồi để cơ thể của con người ấy tựa vào tường mà không ngừng hôn.
Cái lưỡi ấy tấn công vào khoang miệng nhỏ kia thì chàng trai lại mυ'ŧ giữ cái lưỡi. Hai cái lưỡi đó không ngừng giao chiến, quấn vào nhau.
Phó Lãng để cậu đứng xuống và áp sát phía sau nhẹ nhàng thoa xà phòng lên cơ thể của cậu.
Bàn tay trắng thon chạm vào từng thớ thịt, chạm khắp người, sờ vào bông hoa hồng rồi bóp lấy nó.
Chàng trai quay lại, cởi cái áo kia rồi cúi người cởi thắt lưng và dần kéo quần của ngài bá tước xuống. Phó Lãng lại sờ mái tóc cậu:
- Em muốn thử không?
- Em...
Một người chưa có kinh nghiệm chỉ có thể biết nhìn vào con quái vật lớn kia. Anh cầm tay của cậu lên và chạm vào con quái vật của mình.
Tay chàng trai lại dần quen hơn mà không ngừng vuốt lên vuốt xuống liên tục. Con quái vật đó đã cứng mà ngôi đầu lên, kích thước lại không ngừng tăng lên.
Cậu lại thử trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn mà muốn dùng món quái vật nhưng với cái cỡ này thì quá khó chịu với khoang miệng của cậu.
Chưa được lâu thì chàng trai chỉ có thể từ bỏ cuộc vui mới này, anh cũng khuỵ xuống chạm vào bờ môi mềm:
- Không chịu nổi sao?
- Đúng là... không chịu được
Hai cơ thể đứng lên ôm lấy nhau và dội nước để rửa sạch xà phòng trên người. Anh vậy mà còn lau miệng cho cậu:
- Không biết nên trách miệng em nhỏ hay của ta quá lớn?
- Ngài đừng có nói vậy mà!
Ngài bá tước úp người của cậu vào bức tường và đi đến hôn vào gáy mà còn cắn vào cổ của cậu:
- Ngài lấy bao đi
- Sao em cứ kì lạ sao đó?
- Lấy đi mà!
Cũng không phải là mất thời gian khi ngài bá tước di chuyển nhanh ra hộp tủ rồi quay trở lại:
- Như điều em muốn.
Đôi tay anh không ngừng xoa nắn quả đào tròn, ngón tay dài lại dần thăm dò bông cúc.
- Ưʍ... ơ...
Sau khi đã dần quen thì quái vật đã được đến gặp mặt bông cúc mà còn vào nhà chơi rất dữ dội.
- Ớ... ư... ưʍ...
Quái vật làm việc một cách thuần thục thì bàn tay lại rất biết xoa nắn tiểu bảo bối của cậu.
Độ hứng phấn không ngừng được nâng lên và cả tiếng rên đó cũng không ngừng lớn hơn.
Không dừng lại trong nhà tắm, họ ra đến cái giường quen thuộc và gần gũi kia.
Trên cái giường đó anh quỳ sau người của chàng trai đang quỳ với bốn chi và chổng mông lên.
Nhẹ nhàng vào nhưng lại mãnh liệt hành sự, người con trai ấy nắm lấy gối, khuôn mặt dần tê dại mà đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Lúc sau người đàn ông ấy lại đổi tư thế mà vẫn không chịu rút ra. Ngài và cậu cùng nhau nằm xuống giường.
Anh ở phía sau lưng cậu mà vẫn không tấn công bé cúc. Đầu chàng trai hơi xoay lại để cùng anh trao nhau nụ hôn của một đêm tình mặn nồng.
- Ưʍ... trời gần... ớ... sáng rồi đó
- Em mệt rồi sao?
- Ớ... Phó Lãng... em lấy đâu ra nhiều sức như ngài
- Em lại đang gợϊ ȶìиᏂ ta đó
Con quái vật lớn đó không ngừng thúc vào và ngày càng dồn dập hơn. Tay ngài còn xoa xoa cái đầu hoa hồng nhỏ trên ngực:
- Á... a...
Bàn tay cậu bấu lấy tay anh, anh lại hôn lên gáy, hôn lên cái cổ còn để lại vết cắn.
Cả một đêm dài trải qua trong tiếng của tình yêu thì Song Lãm đã kiệt sức không có chút sức lực để động đậy nữa.
Phó Lãng ôm lấy cơ thể mỏng manh này vào lòng, hôn lên mái tóc của cậu. Sự hạnh phúc đến với anh quá bất ngờ khi nghe được cậu nói lời yêu.
Ngài bá tước đã bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc của sau này. Bé thỏ con chảy tới nũng nịu ôm ngài, hôn ngài, làm một bé thỏ ngoan ngoãn.
Cứ nghĩ mà ngài lại tự bật cười trong đêm một mình. Ngài cứ ngắm nhìn chàng trai, cảm giác này đúng là rất khác so với người kiếp trước.
Đây mới thật sự là người cho anh cảm giác biết yêu là như thế nào!
Tình yêu đến dù có bất ngờ nhưng đó vẫn là cảm xúc có trong chính con người của bạn không thể chối bỏ được.
Trong mơ màng chàng trai cũng đã thức dậy sau giấc ngủ dài lấy sức nhưng cũng không cải thiện lắm!
- Đàn ông thối dám hành mình cả đêm
Căn phòng lúc này đã gọn gàng nhưng lại không thấy ngài bá tước đâu. Cậu cũng chỉ muốn nằm yên trên giường vì cả người đau nhức
Cuộc đời của nhân loại này bắt đầu từ bây giờ như được sang trang mới. Một trang tươi sáng hay tối tăm điều do cậu chọn.
Ngài bá tước kia đã đi vào phòng với cái tạp dề trên người. Anh ngồi xuống giường vuốt mái tóc cậu:
- Đồ ăn chuẩn bị xong rồi mời phu nhân của ta xuống ăn.
- Ngài sến súa quá đi. Em còn đau lắm!
Người đàn ông khẽ mỉm cười mà nhẹ nhàng cúi xuống bế chàng trai lên làm cho cậu bất ngờ:
- Ngài làm gì vậy?
- Ta đưa em đi đánh răng, rửa mặt. Ôm ta đi
Tay cậu đưa lên véo cái má trắng kia rồi lại xoa xoa, chàng trai cười vô cùng tươi tắn:
- Ngài tốt đến đáng ngờ
Người đàn ông lại hôn lên má của người con trai ấy. Vào trong nhà tắm lại cầm bàn chải đánh răng rồi còn nhẹ nhàng lau mặt.
- Ta luôn tốt với em vậy mà!
Ánh mắt nghi ngờ lườm ngài bá tước, không phải do ngài thấy có lỗi vì hôm qua đã hành xử với em như thế à?
- Ờ... thì tốt tới mức dùng hành động hung bạo với em
- Đừng giận ta nữa mà bé cưng. Ta sẽ không làm như vậy nữa! Nếu tái phạm thì mặc cho em xử lí.
- Ngài chắc chưa?
- Ta bây giờ mới nhìn ra em lại rất đanh đá đó
Hai bàn tay chàng trai sờ lên má của người đàn ông ấy mà còn kết hợp với nụ cười ranh mãnh:
- Ngài hối hận sao?
- Yêu em thì dù có như nào ta cũng yêu.
- Giỏi!
Vừa cười tươi vừa hôn lên má để khen cho sự ngoan ngoãn này. Anh lại khẽ hôn lên cổ cậu:
- Sao cứ cảm giác như đang bị em lừa?
- Ngài bá tước thông minh như thế thì sao bị lừa được
Ngài không nói nữa mà lại tiếp tục bế chàng trai quay lại giường thì cậu lại không hiểu:
- Sao không đưa em xuống nhà? Em muốn xuống nhà
Song Lãm chưa kịp bước chân xuống thì đã bị Phó Lãng bế lên để đưa đi:
- Em tự đi được mà!
- Chắc chưa?