Đại Tiểu Thư Tư Mẫn

Chương 12

Nhà họ Triệu là danh gia vọng tộc ở Nam Thành, có rất nhiều quy tắc nghiêm khắc, khi Tư Mẫn chưa xuất giá, ở nhà đã bị bắt đeo đai trinh tiết, chỉ chừa lỗ niệu đạo và một chút khe hở nhỏ ở cúc huyệt, còn bị xích lại, nếu không có chìa khóa thì ngay cả chuyện bài tiết cũng phải chờ lệnh của người khác.

Trong ngày Tư Mẫn bị cướp thân phận, phải đeo xiềng xích như thế này, tất cả những nữ quyến trong nhà đều nhận được lệnh chứng kiến hình phạt, cuối cùng ở chỗ bãi đất trống chỉ có một người nhìn nàng đeo đai trinh tiết, nở nụ cười ẩn ý không rõ.

Hôm nay nàng bước vào nhà họ Lăng, nhà họ Lăng là gia tộc đứng đầu Nam Thành, quy tắc càng nghiêm ngặt hơn. Không ngờ dự đoán của nàng, Tư Mẫn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đai trinh tiết của Lăng Uyên cầm có lỗ niệu đạo và khe hở ở cúc huyệt nhỏ hon nhiều, đầu khóa nặng nề. Điều đáng sợ nhất là ở phía trước và phía sau của đại trinh tiết có hai cái dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ!

“Nàng đừng sợ.” Hình như Lăng Uyên đã thấy được nỗi sợ hãi trong mắt nàng, hắn mỉm cười, “Nàng còn chưa phá thân, phải qua đêm động phòng đêm nay thì hai cái dươиɠ ѵậŧ này mới cắm vào huyệt da^ʍ của nàng, hôm nay chúng ta bắt đầu từ thứ này trước.”

Nói xong, chẳng biết là Lăng Uyên lấy từ đâu ra một cây châm dìa nhỏ, có khắc hoa văn màu bạc ở đỉnh.

“Nhà người bình thường không thường dùng lỗ niệu đạo.” Lăng Uyên nhẹ nhàng phất cây châm qua trước mặt Tư Mẫn, hắn cười tàn nhẫn, “Nó có thể ngăn chặn lỡ niệu đạo của nàng, đai trinh tiết còn có thể che kín lỗ niệu đạo của nàng, từ nay về sau nếu không có sự cho phép của vi phu, nô ɭệ thấp kém như nàng không được tự ý đi tiểu, hiểu không?”

Không chỉ đeo đai trinh tiết mà nhà họ Lăng còn cản cả lỗ niệu đạo của mình! Tư Mẫn ấm ức cùng cực nhưng không có cách nào phản kháng, chỉ đành nghe lời, “Nô gia không thể khống chế được lỗ niệu đạo, tất nhiên là phải nhờ phu chủ vất vả kiểm soát thay, xin phu chủ chặn lại lỗ niệu đạo của nô gia đi…”

Lăng Uyên ra lệnch ho Tư Mẫn tự tách hai mép hoa huyệt ra, sau đó cầm cây châm đâm vào lỗ niệu đạo nhỏ, hắn chỉ cần dùng chút sức là có thể cắm cây châm vào trong. Thân thể mềm mại của Tư Mẫn run lên, chiếc cổ xinh đẹp ưỡn ra sau, tiếng kêu rên bật ra khỏi miệng. Tuy là lúc kim châm đâm vào lỗ niệu đạo gây ra cảm giác đau đớn khó chịu nhưng lúc hoa đế bị xuyên thủng, Tư Mẫn lại cảm giác được kɧoáı ©ảʍ sinh ra từ chỗ sâu trong cốt tủy xộc thẳng lên đầu óc. Nàng không hề ý thức được chuyện từ nay về sau, nàng đã không còn quyền tự do đi tiểu, cả quãng đời sau này, lúc nào nàng cũng chỉ có thể ôm cái bụng đầy nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, quỳ dưới đất hầu hạ phu chủ của mình.

Nhìn nô thê vừa vào nhà đã bị bịt kín lỗ niệu đạo, ngoan ngoãn nằm dưới đất, Lăng Uyên gật đầu hài lòng, lấy đại trinh tiết được tạo ra từ kim loại khóa chặt lấy nửa người dưới mịn màng của Tư Mẫn, cất chìa khóa đi thật cẩn thận. Kim loại lạnh lẽo chạm vào khe thịt, hoa đế vô tình bị trói buộc, đai trinh tiết dán sát vào da thịt, kín đến mức không có một sợi tóc nào lọt vào được. Ham muốn của Tư Mẫn không được giải phóng.