Đại Tiểu Thư Tư Mẫn

Chương 11

Lăng Uyên lấy một cặp khuyên vυ' ra, “Bây giờ chủ yếu là bổn phu chủ sẽ buộc khuyên vυ' cho nàng.”

Nói xong, hắn túm lấy núʍ ѵú nhỏ vừa bị tra tấn của Tư Mẫn lên, cầm kim khâu cắm vào lỗ nhỏ, nhanh chóng đâm vào núʍ ѵú để nó tiến vào từ bên phải, đi ra từ bên trái. Chiếc vòng hoàn toàn xuyên thủng núʍ ѵú đáng thương của Tư Mẫn.

Núʍ ѵú mềm mại của cô gái bị người đâm thủng một cách tàn nhẫn, cơn đau nhói trỗi dậy, Tư Mẫn kêu rên yếu ớt. Lăng Uyên không để ý tới nàng, hắn vẫn đâm thủng đầṳ ѵú còn lại của nàng mà không hề do dự, sau đó lấy hai chiếc ngân châm khoảng hai tấc ra khỏi rương.

“Nàng hãy nhìn hai cây chân này, chúng sẽ được cắm vào lỗ chảy sữa của nàng, nàng đừng lo, chúng nó không làm ảnh hưởng tới dây thần kinh trong núʍ ѵú, ảnh hưởng tới chuyện chảy sữa của nàng sau này đâu. Chúng chỉ khiến lỗ sữa của nàng nhạy cảm hơn, thường hay phun sữa mà thôi…” Lăng Uyên cầm cây châm, nặng nề nói.

Cây châm kia còn chưa được cắm vào, chỉ mới nghe những gì Lăng Uyên nói mà Tư Mẫn đã không nhịn được thấy khϊếp sợ, người nàng run rẩy, nàng sợ hãi nhắm mắt lại.

Lăng Uyên thấy nàng sợ hãi, hắn không hề có ý định nương tay, hắn lập tức bóp lấy núʍ ѵú sưng đỏ đáng thương vừa bị phát của Tư Mẫn, cầm kim châm rồi cắm mạnh vào lỗ sữa ở giữa núʍ ѵú kia.

“A… a!” Cả đầṳ ѵú như bị người cắt đi, Tư Mẫn cảm giác được cơn đau nhức từ ngực lan tỏa ra, cuối cùng nàng không thể chịu được nữa, kêu rên thảm thiết!

“Đau đến như vậy sao? Nàng chịu đựng đi, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.” Lăng Uyên cười ác ý, cầm lấy cây châm đang đâm vào lỗ sữa, nhẹ nhàng xoay vòng.

Tư Mẫn không còn sức kêu rên nữa, ngân châm đâm vào da thịt nàng, chạm vào khuyên vũ vừa được móc vào đầṳ ѵú, hai bầu thịt non nớt trước ngực bị người ta làm nhục đáng sợ, như thể chúng không còn thuộc về nàng nữa.

Nhưng sự tra tấn mà núʍ ѵú phải chịu còn chưa kết thúc, Lăng Uyên lại lấy chiếc ngân châm thứ hai ra, lại đâm vào lỗ chảy sữa ở bên ngực phải của Tư Mẫn.

“A!” Tư Mẫn ngẩng đầu kêu đau, hai núʍ ѵú đau đớn đến nỗi hồn vía nàng sắp bị hút ra. Nàng chỉ muốn phu chủ sai người cắt hai núʍ ѵú ra khỏi người nàng, không muốn chịu sự tra tấn đáng sợ như thế nữa.

Tất nhiên là Lăng Uyên sẽ không làm chuyện phá hủy nàng như thế. Sau khi tra tấn xong, núʍ ѵú dựng thẳng của Tư Mẫn chảy đầy máu tươi, ở chỗ lỗ chảy sữa có ánh bạc lóe lên, đó là tay cầm được chạm khắc của ngân châm đang cắm trong lỗ chảy sữa.

Đến lúc này, trên núʍ ѵú của nàng là hai chiếc khuyên vυ' và ngân châm, thân thể càng nhạy cảm hơn lúc trước.

“Món tiếp theo.” Lăng Uyên không cho Tư Mẫn cơ hội giảm xóc nào, hắn tiếp tục lấy một sợi xích màu vàng ra khỏi rương.

Tư Mẫn rất quen thuộc với thứ này. Từ nhỏ, các tỷ muội trong nhà bị dạy dỗ làm nô thê đã gặp thứ này, bọn họ chưa biết đi là đã bị đeo đai trinh tiết, từ nay về sau, ngay cả quyền bài tiết cũng không còn. Tư Mẫn là đứa con thứ có thân phận cao quý nên không cần bị xích, chỉ là sau khi nàng mất đi thân phận con thứ, bị phạt làm hạ nữ, bị cướp đi sự tự do, cuối cùng nàng vẫn bị người nhà trói lại, ép đeo đai trinh tiết. Chỉ là hôm nay nàng làm nô thê được gả đi nên tạm thời đã được lấy đai trinh tiết ra, chờ phu chủ tự tay đeo lại cho nàng vào ngày lễ buộc.