Đại Tiểu Thư Tư Mẫn

Chương 10

Lăng Uyên bóp lấy núʍ ѵú sưng phồng của nàng một cách thô bạo, hắn châm chọc, “Chỉ mới bắt đầu mà nàng đã không chịu nổi rồi à? Sau này làm sao nàng tiếp tục chịu được?”

Tư Mẫn quỳ rạp bên châu Lăng Uyên, nàng run rẩy nói, “Xin phu chủ xót thương…”

Lăng Uyên giơ tay vuốt ve mái đầu bóng loáng của nàng, không giấu vẻ tàn nhẫn và ác ý trong những gì mình nói, “Nể tình nàng vừa ngoan ngoãn nghe lời, bổn phu chủ xót xa cho nàng, hôm nay ta sẽ không đánh gương mặt xinh đẹp của nàng.”

Ít bị đánh được lúc nào hay lúc đó, Tư Mẫn vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Lăng Uyên bổ sung thêm, “Nhưng điều kiện là từ nay về sau nàng phải cạo đầu, không thể mọc tóc ra được nữa, nàng thấy sao?”

Câu nói này như sét đánh ngang tai, gϊếŧ chết cõi lòng Tư Mẫn, làm gì có cô gái nào không quý trọng dung mạo, không muốn có mái tóc dài thướt tha? Nàng không muốn sống cả quãng đời còn lại với cái đầu trọc xấu xí này!

“Phu… phu chủ, nô gia còn chịu được, làm phiền phu chủ ra tay, phạt nô gia thật nghiêm khắc đi!”

Hai mắt Lăng Uyên tối sầm lại, hạ giọng nói ra ba chữ “được”, “Được được được! Do nàng chọn đấy nhé, mau cúi đầu quỳ cho vững, chuẩn bị chịu phạt đi!”

“Vâng, xin phu chủ ban thưởng hình phạt!” Lòng Tư Mẫn lại đau đớn, nhưng nàng cam tâm tình nguyện.

Lăng Uyên ném dụng cụ đi, tự vung tay đánh Tư Mẫn. Bàn tay thô ráp không tát vào mặt nàng mà là đánh vào vùng trán trơn bóng của nàng. Da đầu bị cạo sạch lộ ra trong không khí, vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, còn bị người đàn ông này đánh trúng, chẳng bao lâu sau đã có rất nhiều dấu tay xuất hiện. Tuy là Tư Mẫn đau đớn nhưng nàng cảm thấy khá hơn so với việc đầṳ ѵú bị phạt. Suốt quá trình phạt, Tư Mẫn cúi đầu ngoan ngoãn chịu đựng.

Sau khi đánh xong mười lần, lễ dạy bảo thứ hai trong hôn lễ cũng kết thúc. Trên đầu Tư Mẫn là những dấu tay đỏ ửng, hai núʍ ѵú sưng đỏ nhô cao, nàng im lặng chờ lễ nghi thứ ba.

Lễ thứ ba là lễ buộc, khi làm lễ, phu chủ sẽ chuẩn bị những thứ ràng buộc đeo lên cơ thể nô thê, số lượng vật bị buộc càng nhiều thì nô thê bị kiểm soát càng nghiêm ngặt, cũng chứng tỏ nô thê được nhà phu chủ coi trọng.

Lăng Uyên là thành chủ Nam Thành, vốn là quy tắc trong nhà hắn nặng nề nhất, phải buộc mười sáu món. Những quy tắc bình thường trong thành ở nhà người ta cũng chỉ có chín thứ như nhét nút bịt miệng, khuyên vυ', khuyên hoa huyệt, đai trinh tiết, xích chân, xích tay mà thôi. Khó mà tưởng tượng được nô thê buộc mười sáu thứ ở nhà họ Lăng sẽ phải chịu sự kiểm soát khắc nghiệm nào.

Tư Mẫn không cần nghĩ nhiều, vì chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ tự chịu đựng sự bó buộc đó.

Lăng Uyên mở một chiếc hộp chứa đồ màu đỏ trong phòng tra tấn ra, hắn lạnh lùng nói, “Lễ thứ ba, lễ buộc, chúng ta bắt đầu thôi.

Tư Mẫn ngoan ngoãn đáp.