Đại Tiểu Thư Tư Mẫn

Chương 9

Nơi trơn mềm trắng nõn, không có âm mao che khuất kia đã bị đánh đỏ bừng, dụng cụ tra tấn của nhà họ Lăng được thiết kế tỉ mỉ, chỉ cần phu chủ bằng lòng, dù hình phạt có đau đớn tới đâu cũng sẽ không khiến da thịt trầy xước. Thế nên bây giờ Tư Mẫn có nhìn xuống cũng chỉ thấy bên dưới đau đớn sưng phù, hoa đế không hề bị rách, chỉ co rúm đáng thương rúc vào khe thịt mềm nhũn.

“Tiếp theo là phạt đầu nhũ thấp kém của nàng.” Lăng Uyên lạnh lùng nói.

Tư Mẫn quỳ dưới đất cố gắng nhịn cơn đau ở dưới, run rẩy nói, “Xin phu chủ ban thưởng hình phạt!”

“Nằm xuống, phơi đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ cần được dạy dỗ của nàng ra!”

Tư Mẫn làm theo lời Lăng Uyên, nàng vừa mới nằm xuống đã cảm giác có gió lướt qua trước ngực, ván trúc vỗ xuống. Tiếp đến, hai bầu vυ' lõα ɭồ trong không khí đột nhiên đau đớn lạ thường, ván trúc giáng xuống liên tục, đánh vào vυ' của nàng một cách thô bạo! Nơi mẫn cảm trên cơ thể con gái bị đánh thật mạnh, góc cạnh sắc bén của ván trúc hệt lưỡi doa, lần nào cũng đánh vào núʍ ѵú của nàng, cảm giác này còn đau đớn hơn cả bị cắt vào thịt!

Từng đòn đánh bằng ván trúc không ngừng đánh lên bầu vυ' của Tư Mẫn, nàng đau đớn cùng cực, chỉ muốn hai núʍ ѵú thấp kém trước ngực bị người ta cắt quách đi cho rồi, cắt nốt cả hai bầu vυ' tới tận gốc để nàng thoát khỏi sự tra tấn vô tận này đi.

Nhưng phu chủ Lăng Uyên thích nhất là dáng vẻ đau đớn, chịu hết mọi hành hạ sỉ nhục mà vẫn phải kìm nén như thế, làm sao hắn nỡ đánh nát hai đầṳ ѵú đáng thương của nàng được? Tuy là Tư Mẫn đau đớn chết đi sống lại nhưng thật ra Lăng Uyên ra tay có chừng mực, đau thì đau nhưng thân thể sẽ không bị thương.

Tư Mẫn nằm ở đó, ưỡn đôi bồng đào sưng đỏ tội nghiệp, rơi nước mắt trong cơn run rẩy, chẳng biết là qua bao lâu sau, hình phạt đau đớn mới kết thúc.

Lăng Uyên cúi đầu cầm ván trúc, dùng cạnh của ván trúc cọ vào núʍ ѵú sưng to của Tư Mẫn. Góc cạnh sắc bén vừa chạm vào đầṳ ѵú, Tư Mẫn cứ tưởng là sắp bị đánh, thân thể nhạy cảm run lẩy bẩy, ngay cả nơi chảy sữa nhỏ nhắn đáng yêu ở đầṳ ѵú cũng nhô ra, trông cực kỳ tội nghiệp, khiến người ta yêu thương.

“Sao núʍ ѵú thấp hèn của nàng lại nhạy cảm như vậy, chỉ mới chạm mà nó đã run lên, trêu chọc một chút là đã dựng thẳng?” Lăng Uyên cất ván trúc đi, dùng móng tay véo lấy da thịt non mềm trên quầng vυ', rất hài lòng với đôi mắt rưng rưng, thân thể mềm mại run rẩy của nô thê sau động tác tra tấn tìиɧ ɖu͙© này.

“Bình thường nàng ít khi bị giáo huấn, trách phạt nên mới như thế, lần này phu chủ phải bỏ ra nhiều tâm tư để dạy dỗ nàng.”

“Phu chủ…” Cuối cùng nô thê như không chịu nổi, nàng thở dốc từng hơi, “Đau quá… nô gia không chịu nổi… núʍ ѵú ti tiện của nô gia sắp bị đánh hỏng mất…”