Đại Tiểu Thư Tư Mẫn

Chương 7: Khóc

Dáng vẻ tiểu nô thê bị bắt thuận theo lấy lòng trông rất đáng yêu khiến Lăng Uyên vô cùng vừa lòng, hắn đi nhanh vòng qua phía sau Tư Mân, đầu tiên dùng mực trên tay viết một chữ Uyên nho nhỏ xuống cái gáy trơn bóng của Tư Mân, sau đó dùng kim châm bạc nung đỏ đâm xuống từng kim từng kim một.

Làn da trên đầu nàng chỉ có một lớp mỏng, không dày bằng má, khi kim châm đâm vào sẽ dính cả theo máu, đau đến mức cả người Tư Mân phát run, nàng khóc, nhưng khi Lăng Uyên rốt cuộc cũng ngừng tay lại, nàng vẫn nhu thuận nói: “Đa tạ phu chủ đã ban ấn.”

Sau đó đầu nàng nóng rát, sau khi mất đi mái tóc dài, da đầu trơn bóng của nàng trở nên vô cùng mẫn cảm. Khi bị gió lạnh thổi sẽ không nhịn được rùng mình, mà gáy của nàng đã bị người ta xăm chữ, sau này phu chủ có khai ân để nàng nuôi tóc dài, nơi xăm chữ sẽ không thể mọc lên dù chỉ là một sợi tóc...

Tư Mân cúi thấp đầu, nàng không hiểu sao lại có chút ủy khuất khổ sở.

“Muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng thế nào không?” Lăng Uyên xoa xoa đỉnh đầu nàng, chậm rãi mở miệng.

Tư Mân không muốn nhìn thấy dáng vẻ trụi lủi của mình dù chỉ một chút, liền cắn môi không nói gì.

Phu chủ hỏi mà không đáp là một hành vi vô cùng ác liệt, sẽ bị coi là hành vi làm lơ quyền uy của phu chủ và sẽ bị nghiêm khắc trách phạt. Mặc dù Tư Mân biết rất ít về những quy củ của nô thê, nhưng nàng cũng hiểu được điều này, nhưng dù trong lòng lòng hiểu rõ nàng vẫn không muốn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Trên cái đầu trụi lủi của nàng ngay cả một sợi tóc đen cũng không có, còn bị xăm chữ, thật là có bao nhiêu xấu xí... Từ nhỏ nàng đã nhận hết mọi sự sủng ái, mái tóc đen của nàng còn được người ta cực kỳ hâm mộ, nếu để bọn muội muội trong nhà nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc này, sợ là muốn cười chết nàng, đăng biệt là Tam muội muội Lôi Nhi...

Tư Mân cắn răng, trong lòng thầm hận.

Nàng có ngày hôm nay đều là do Lôi Nhi ban tặng, bây giờ nàng đã bị biến thành nô súc, Lôi Nhi lại có thể thay thế nàng gả cho Vân ca ca... Trời cao đối với nàng thật tàn nhẫn...

“Không muốn xem thì không xem, nàng khóc cái gì?” lời quở trách nghiêm khắc lại vang lên bên tai, lúc này Tư Mân mới phát hiện Lăng Uyên đã đi đến trước mặt mình, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.

“Có thể nào, nàng không muốn cạo tóc xăm chữ? Hay là nói... Nàng căn bản không muốn gả cho vi phu?” giọng của nam nhân chợt trầm xuống.

“Không… Không phải!” Tư Mân sợ hãi cả kinh, biện giải nói: “Tiện nô chỉ là… Chỉ là có chút đau…”

“Đau?” Lăng Uyên hừ lạnh một tiếng, “Như vậy đã chịu không nổi, về sau thì sẽ thế nào? Được rồi, nằm lên giường đi, tự mình mở chân ra, vi phu muốn cạo âm mao cho nàng.”

Tư Mân nằm nên hình giường xong, nàng chủ động mở hai chân ra thành một góc độ vô cùng xấu hổ.

Lăng Uyên cầm dao cạo nhỏ đi tới.

Có lẽ nước mắt của nàng vừa rồi đã chọc đến hắn, động tác cạo âm mao so với thời điểm ban đầu thô bạo hơn không ít. Mỗi một dao đều dán sát vào làn da, lưỡi dao sắc bén không chút lưu tình mà cọ quanh tiểu huyệt non mềm, mỗi một dao hạ xuống đều khiến cho cơ thể xinh đẹp của Tư Mân liên tục phát run!

“Đừng nhúc nhích!” Bàn tay to lớn của nam nhân không chút lưu tình nào dừng lại ở trên âʍ ɦộ của nàng, lưu lại một dấu tay lớn.

Lưỡi da lướt qua, âm mao từng cụm từng cụm một bị cạo đi, một lát sau, âʍ ɦộ đầy đặn của nàng cũng bị nam nhân cạo sạch sẽ, hạt ngọc trơn bóng không có cách nào che đậy, bại lộ hoàn toàn trong không khí.

Nam nhân đứng dậy ném lưỡi dao sắc bén trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Biểu hiện của nàng, ta rất không hài lòng. Tiếp theo là lễ giáo huấn, vi phu sẽ không nương tay, nàng hãy chịu đựng cho tốt.”

Trong lòng Tư Mân phát lạnh, đáp: “Dạ.”