Tư Mẫn không mảnh vải che thân nằm trên chiếc giường tra tấn đặc chế, hai chân và hai tay của nàng bị kéo duỗi thẳng sang trái và phải, bị buộc chặt bằng đai lưng màu đỏ tươi vào bốn khung gỗ được đặt ở mép giường, bộ ngực của nàng trắng như tuyết cực kỳ xinh đẹp cùng với khu rừng rậm rạp giữa hai chân như ẩn như hiện lộ ra khe thịt hồng hào, hai viên lựu nhỏ nhắn dựng đứng trên đỉnh núi đôi, bị gió lạnh buổi sáng thổi, những hạt sữa nhỏ xíu xung quanh núʍ ѵú hơi nổi lên, vừa nhỏ lại vừa yếu ớt trông cực kỳ đáng thương.
Đây vốn là một tư thế vô cùng xấu hổ, nhưng Tư Mẫn ở trên giường lại giống như một con rối không có ý thức, tùy ý để người ta thao túng đùa nghịch.
Tám vị cô cô sắc mặt nghiêm túc mà lật qua lật lại cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tư Mẫn kiểm tra từ đầu đến đến cuối, cô cô đứng đầu cau mày đưa ra đánh giá: “Triệu thị có vóc người thiên gầy, dáng người mảnh khảnh, âʍ ɦộ nhỏ, tiểu hoa đế mẫn cảm, miệng huyệt và bên trong âʍ ɦộ khít và ẩm ướt, độ mẫn cảm tạm được, hậu huyệt nhỏ hẹp, người có hương thơm, lông tóc cũng vừa phải, bầu vυ' nhỏ hình giọt nước, xúc cảm khi chạm vào rất tốt, nhũ viên yếu ớt mẫn cảm... Bước đầu phán định: Vυ', huyệt, đều không đạt yêu cầu của phu chủ, thân thể thon gầy suy yếu, không có lợi cho sinh đẻ...”
Một người cô cô khác có khuôn mặt nghiêm khắc đứng bên cạnh cẩn thận ghi lại từng lời mà người cô cô trước đó vừa nói, quyển ghi chép này sẽ được đưa đến cho phu chủ của Triệu thị trước khi động phòng vào tối nay, nó sẽ trở thành tài liệu tham khảo quan trọng để ngày sau phu chủ dạy dỗ nô thê.
Cô cô dẫn đầu vẫn còn tiếp tục nói: “... Kiến nghị phu chủ áp dụng các phương pháp huấn luyện nghiêm ngặt nhất, nghiêm khắc quản thúc dạy dỗ...”
Tư Mẫn nhắm mắt, trên mặt không chút dao động nào, nàng chỉ biết mình gả cho con của vợ cả của thành chủ tên là Lăng Uyên làm nô thê, nhưng cô không biết những nữ nhân trước mặt đã qua cái tuổi năm mươi này, vẻ mặt không có ý tốt chỉ đơn giản nói mấy câu lại chú định cho nàng số phận ngày sau sẽ ăn đủ mọi đau khổ từ phía phu chủ của mình, chịu mọi quản thúc tàn khốc nhất.
“... Bên Nam thành không có cô nương nhà ai đẹp hơn nàng ta à? Thật không biết sao Lăng công tử lại coi trọng nàng ta.”
“Còn có thể vì sao chứ? Không phải nàng ta lớn lên có một gương mặt đẹp à? Còn những cái khác về sau có thể dạy dỗ cải tạo, chỉ cần duy nhất khuôn mặt này, trời sinh trời nuôi, công tử chính là coi trọng gương mặt này của nàng ta đi.”
“Còn không phải sao, chẳng qua cô nương này thân thể yếu ớt, quy củ trong nhà của thành chủ lại nhiều, nàng gả qua đây, cũng không biết có chịu nổi bộ gia pháp quy củ kia của Lăng gia không.”
“Theo ta thấy, đứa nhỏ này sợ là ngay cả mười sáu kiện thúc cụ do nhà trai ban cho trong ngày đại hôn cũng không chịu đựng nổi đi.”