1
“Chia tay đi, chúng ta không hợp.”
Tôi nhận điện thoại, nhìn chiếc chìa khoá Porsche trong tay, đầu như bị dội một gáo nước lạnh.
Hôm nay là kỷ niệm hai năm yêu nhau của tôi và Khương Thành.
Ban đầu, tôi định hôm nay sẽ thẳng thắn với hắn việc tôi là phú nhị đại.
Thuận tiện tặng chiếc Porsche cho hắn xem như là quà bất ngờ.
Ai mà ngờ hắn lại đòi chia tay.
“Vì sao?”
Khương Thành cười lạnh: “Em chỉ biết theo đuổi thần tượng mà thôi. Vòng bạn bè của em toàn là Tống Dương, em còn hỏi anh vì sao à? Đến cùng thì em là bạn gái của anh hay là bạn gái của Tống Dương, hả?”
Tôi phản bác: “Là do gần đây Tống Dương có tác phẩm mới…”
Khương Thành: “Lúc đầu anh để cho em thoả sức cày tác phẩm mới cho thần tượng, bây giờ nó đã đứng đầu bảng xếp hạng trên tất cả các nền tảng, còn em thì sao? Bao lâu rồi em chưa chơi game với anh?”
Tôi chợt cảm thấy áy náy.
“Em xin lỗi mà.”
“Không cần.”
Khương Thành tiếp tục nói: “Chúng ta đã là sinh viên năm cuối, em cũng là người trưởng thành, đừng có mỗi ngày chỉ biết theo đuổi thần tượng nữa. Vì tương lai của bản thân mà phấn đấu một chút đi.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Tôi cầm điện thoại, có khổ mà chẳng thể nói.
Đâu phải là tôi không muốn cố gắng đâu?
Căn bản là tôi không cần phải cố gắng, trời ơi!
2
Ban đêm, tôi bắt đầu tự suy ngẫm lại bản thân.
Chẳng lẽ bình thường tôi quá thờ ơ với Khương Thành thật sao?
Nhưng rõ ràng ngày nào hắn cũng bận rộn với sự nghiệp livestream của hắn. Nếu không phải hắn không có thời gian ở cạnh tôi, tôi cũng đâu rảnh rỗi sinh nhàm chán mà bắt đầu theo đuổi thần tượng?
Tháng trước, thậm chí hắn còn quên sinh nhật của tôi.
Tôi đã ở nhà đợi hắn suốt cả đêm.
Đến tận hôm sau hắn mới về nhà với bộ đồ nhăn nhúm. Viện lý do là công ty mở tiệc xã giao, ở đó có không ít tai to mặt lớn. Hắn vì tranh thủ tài nguyên nên uống quá chén, đành ngủ lại văn phòng của sếp.
Tôi vốn tức giận, nhưng nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn thì lại có chút đau lòng.
Khi còn học cấp 3, vì nhà giàu nên tôi thường bị bạn bè lợi dụng.
Nên những năm đại học, tôi vẫn luôn cố gắng ẩn mình mà sống qua ngày.
Lúc ở bên Khương Thành, gia cảnh hắn rất đỗi bình thường. Vì nghĩ cho lòng tự tôn của hắn nên tôi chưa bao giờ nói rõ về gia cảnh của mình.
Tôi không đành lòng nhìn hắn mệt mỏi như vậy.
Nên đã bí mật tặng quà trong những buổi livestream của hắn. Nhưng bấy nhiêu đó chưa đủ khiến tôi hài lòng.
Tôi quyết định mua cho hắn chiếc Porsche mà hắn vẫn hằng mơ ước. Tôi dự định sẽ thẳng thắn với hắn vào ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau, mong hắn cảm thông, đồng thời mang lại cho hắn niềm vui bất ngờ.
Bạn thân tôi biết chuyện này, chế giễu: “Vương Bảo Xuyến (1) phải gọi cậu là cụ đấy. Hắn bận rộn kiếm tiền, mua được cho cậu chiếc túi hẳn hai ngàn tệ (2). Cậu thì hay rồi, vừa ra tay đã quất luôn chiếc xe hai triệu tệ (3).”
(1) Vương Bảo Xuyến là người phụ nữ một lòng trung trinh, giữ gìn tiết hạnh chờ chồng suốt 18 năm ròng.
(2) 2000 NDT ~ 6 triệu 6 VND
(3) 2 triệu NDT ~ 6 tỷ 6 VND
“Hắn đang tiết kiệm tiền.”
“Chiếc áo khoác Balenciaga của hắn có giá hơn một vạn (*) đấy.”
(*) 1 vạn NDT ~ 33 triệu VND
“Vất vả lắm mới kiếm được tiền, đương nhiên phải ăn diện hơn rồi.”
Tiểu Cao: “Ha hả.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng phải chịu khổ. Chỉ có duy nhất một lần hồi cấp ba bị người bạn thân mà tôi hết lòng đối đãi nói xấu sau lưng.
Dẫn đến tôi đây cái gì cũng tốt, chỉ có khi yêu đương là não không minh mẫn lắm.
Tối ấy, tôi quyết định đấu tranh một lần nữa, làm hoà với Khương Thành.
Kết quả, tôi còn chưa kịp gửi tin nhắn, đã thấy thông báo trên nền tảng livestream:
“Khương Thành trực tiếp tỏ tình.”
Ai cơ? Là Khương Thành mà tôi nghĩ đó sao?
Tỏ tình với ai? Với tôi ư?
Tay tôi run run mở phòng phát sóng trực tiếp của Khương Thành. Tôi thấy người vừa mới chia tay với tôi sáng nay lại đang chân thành nhìn chằm chằm vào màn hình: “Thanh Thanh, anh thích em, làm bạn gái anh được không?”
Tôi lắc lắc đầu để tỉnh táo lại.
Khu vực bình luận rất nhanh đã bùng nổ, tràn ngập đủ loại kêu gào.
Loại thứ nhất la ó bảo Thanh Thanh đồng ý với Khương Thành.
Loại thứ hai là tiết lộ thân phận của Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh là sếp của công ty phát sóng trực tiếp.
Thế mà tháng trước hắn lại nói dối tôi rằng hắn ngủ lại văn phòng của sếp.
Tôi giận đến bật cười ra tiếng.
Mới sáng nay vừa chia tay, buổi tối đã quay lưng tỏ tình người khác, tốc độ chẳng kém gì tàu cao tốc Trung Quốc.
3
Tiểu Cao đi.ê.n m.á.u: “Không thể bỏ qua cho thằng này được.”
“Đúng là không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.”
Dù tôi có yêu đến mức não tàn đi nữa cũng không dễ bị bắt nạt. Đừng mơ tôi đây lấy ơn báo oán.
Muốn tôi trung trinh một cách ng.u d.ạ.i ấy à, phải xem thử tôi có nguyện làm Vương Bảo Xuyến hay không đã.
Lúc trước, Khương Thành vì theo đuổi tôi nên rủ tôi chơi game để có tiếng nói chung.
Hắn có thể tức giận, nhưng đấy không phải lý do để che đậy cho những sai lầm của hắn.
Tôi rất có năng khiếu chơi game, chơi Lộ Na (*) rất giỏi, có thể lao vào team địch một cân năm.
(*) Lộ Na là tướng pháp sư, đấu sĩ trong Vương Giả Vinh Diệu, vừa có thể đi rừng vừa có thể đi mid.
Tôi sử dụng Lộ Na, đánh bằng acc game của hắn, leo lên top 1 bảng xếp hạng toàn server.
Highlight (*) được tự động ghi hình lại.
(*) Là khoảnh khắc nổi bật trong game.
Hắn biên tập lại những video này rồi đăng lên Weibo, không ngờ lại nổi tiếng rần rần.
Cũng kể từ lúc đó, hắn bắt đầu livestream, nhưng không dùng Lộ Na để đánh.
Không phải là hắn không muốn, mà là hắn không đủ trình.
Trình đánh Lộ Na của hắn sao có thể so được với tôi.
Ban đầu cũng có nhiều người nghi ngờ, nhưng hắn chối bay chối biến, viện cớ bản thân sẽ không dùng lại một nhân vật hai lần để leo top. Nhờ vào chút kỹ năng tàm tạm và khuôn mặt đẹp trai nên mấy chủ đề bàn tán về hắn cũng dần dần thưa thớt đi.
Lúc ấy, lòng tôi có chút không thoải mái, nhưng Khương Thành lại dỗ dành: “Điểm số của anh vốn không tốt, không biết anh phải mất bao lâu mới có thể cho em cuộc sống ổn định sau khi tốt nghiệp. Hiện tại, thu nhập từ việc livestream cũng có thể xem là khởi đầu cho một tương lai tốt hơn .”
Rồi hắn tiện tay mua cho tôi chiếc túi xách có giá hai ngàn tệ.
Tôi thì lại không thích chiếc túi đó.
Nhưng tình yêu đã sớm làm bổn cô nương mù mắt, bao dung cho tất cả chỉ vì chiếc túi xách có giá hai ngàn tệ.
Tiểu Cao hỏi tôi: “Cậu có tính toán gì không?”
“Tính toán gì ấy à?” Tôi cười lạnh, “Tiễn hắn đi uống gió Tây Bắc.”
Đêm đó, tôi ghi lại một video khi tôi đánh Lộ Na.
Chuyển động hình chữ W trong đấy giống hệt như video mà Khương Thành đã đăng Weibo trước kia.
Nhìn xem.
Lúc đầu chỉ có loe ngoe mấy fan hâm mộ vào xem, không được chú ý lắm.
Nhưng tôi đây quá có tiền.
Mua thủy quân tạo độ hot, không cẩn thận lên hẳn top 1 hotsearch.
Người bình luận đầu tiên chính là tiểu Cao: “Thao tác này sao lại giống video mà Khương Thành đăng trước đây thế nhỉ?”
Tôi không chút do dự trả lời: “Sao mà bà biết được có phải anh ta trộm long tráo phụng để nổi tiếng hay không?”
Ngay trong đêm ấy, Khương Thành gọi điện cho tôi: “Chu Kiều, rốt cuộc cô muốn làm cái gì vậy hả?”
4
Vẫn còn có gan gọi điện cho tôi cơ à?
“Khương Thành, anh không cảm thấy bản thân nợ tôi một lời giải thích hay sao?”
“Tôi cho là chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi!”
“Rõ ràng á?” Tôi cười lạnh, “Anh nɠɵạı ŧìиɧ, còn đẩy hết tội lỗi lên đầu tôi. Kế đến còn đòi chia tay khiến tôi áy náy. Tôi đây chưa bị thiệt thòi như vậy bao giờ.”
Nụ cười của Khương Thành còn rõ ràng hơn so với tôi: “Cô cho rằng cô là ai? Chu Kiều, nể mặt chúng ta đã từng ở bên nhau, tôi không muốn làm mọi chuyện ồn ào đến mức khó nhìn. Cô ra giá đi.”
Ra giá?
Thế mà Khương Thành lại dám kêu tôi ra giá?
Tôi bị câu này của hắn làm cho tỉnh ngang.
Đột nhiên cảm thấy những sự việc hoang đường gần đây chẳng có chút nghĩa lý gì cả.
Thế mà tôi lại có thể thích cái loại rác rưởi như này, còn tốn rất nhiều thời gian cho hắn.
Đúng là có mắt như mù mà.
“Tôi mà ra giá, chỉ sợ anh chi không nổi!”
“Ôm đồng tiền thối tha của anh xuống quan tài đi, đời này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi không tiếp tục dùng tiền mua độ hot trên mạng nữa.
Bài viết cũng bị ém xuống, mất nhiệt từ từ.
Dư luận như thuỷ triều rút, lắng dần xuống, những bình luận tiết lộ danh tính của tôi bị xoá.
Tiểu Cao hỏi tôi về kế hoạch tương lai, tôi nói rằng tôi không muốn phí phạm thời gian cho những kẻ khốn nạn không ra gì, dù chỉ một phút.
Vốn cho rằng mọi chuyện đã qua, không ngờ đến nửa đêm, độ nóng của bài viết lại đột ngột tăng vọt.
Nguyên nhân là do đại minh tinh Tống Dương nhấn thích bài viết.
Qua hơn nửa giờ mới bỏ thích, không chút thành ý đăng Weibo nói: “Trượt tay.”
Có lẽ tôi là người hâm mộ đầu tiên được idol của mình “ưu ái”.
Trên mạng tràn đầy “ha ha ha”, nói Tống Dương đáng yêu, online hóng chuyện.
Ngược lại, Khương Thành trong nháy mắt một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Trên mạng xôn xao Khương Thành dối trá, ồn ào bắt Khương Thành đánh Lộ Na một trận để chứng minh trong sạch.
Hôm sau tôi về trường, sau khi gặp giảng viên xong thì bị một chiếc Porsche màu trắng chặn lại.
5
Một người phụ nữ yểu điệu, khoảng 30 tuổi từ trên xe đi xuống.
Dáng người cô ta rất tốt nhưng lại trang điểm đậm đến mức không nhìn ra được diện mạo vốn có, mùi nước hoa làm ong bướm si mê.
Cô ta đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới đầy kiêu ngạo.
"Xin tự giới thiệu, tôi là Cố Thanh Thanh."
Tôi chưa từng thấy qua cảnh tượng này bao giờ, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Sự ngây ngốc của tôi trong mắt cô ta lại biến thành sự sợ hãi.
Cô ta càng thêm tự tin, giọng điệu khinh miệt: "Khương Thành là streamer mà công ty chúng tôi muốn nâng đỡ. Hiện tại anh ta cũng là bạn trai của Cố Thanh Thanh tôi. Ra giá đi, bao nhiêu tiền thì cô mới chịu ra mặt làm sáng tỏ?"
Tôi hoàn hồn, cảm thấy khó tin: "Làm sáng tỏ cái gì? Video tôi đăng lên chính là sự thật!"
"Sự thật ra sao không quan trọng. Em gái này, nghe chị đây khuyên một câu, đừng có mà không biết tốt xấu. Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt ư? Em chưa bước vào xã hội nên không biết là kiếm tiền không dễ đấy. Cái giá mà chị cho em bây giờ, sau này em có đi làm mười năm cũng chưa chắc đã kiếm được! Sao? Đồng ý hay không đồng ý?”
"Không biết tốt xấu?" Tôi nở một nụ cười lạnh, "Gọi tôi là em gái, ngược lại bản thân ngay cả một em trai nhỏ cũng xuống tay được, muốn tôi giải thích á? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Sắc mặt Cố Thanh Thanh trở nên lạnh lùng.
“Chu Kiều đúng không? Cô đợi đấy! Tôi đây xem cô làm thế nào để lăn lộn ở cái chốn này!”
Dứt lời, cô ấy hất vai tôi khiến tôi lảo đảo, quay bước lên xe rồi rời đi.
Tay tôi run rẩy vì tức.
Bạn học xung quanh đứng xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trở tôi.
"Chuyện gì vậy?"
"Hình như là chính thất đến bắt tiểu tam..."
Tôi quát: "Tiểu tam cái gì? Không có mắt à!?" Người vừa nói chuyện đột nhiên bị tôi quát, giật mình hoảng hốt, đám đông càng xì xào bàn tán hơn.
Đi.
Đại tiểu thư vốn được nuông chiều là tôi đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này?
Khiến cho tôi không thể lăn lộn á?
Cmn ngược lại tôi đây chống mắt lên mà coi ai mới là người không lăn lộn nổi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh trai.
"Anh, em muốn mua lại một công ty phát sóng trực tiếp."
" Ây dô, em gái cưng thế mà lại gọi điện thoại cho anh à.”
Chu Diên cười: "Được thôi, đừng nói là thu mua một cái, thu mua mười cái cũng được.”