Editor: bownee00world
[Ồ wow, hôm qua hoàng thượng vừa nạp một quý nhân chỉ mới mười sáu tuổi thôi đó! Trâu già gặm cỏ non! Càng già càng dẻo dai! Hơn nữa còn điên đảo gối chăn, cả đêm không ngủ, vậy mà giọng lúc này còn có thể sục sôi mạnh mẽ như vậy! Lợi hại!]
[Không ngờ quý nhân này lại từng là ngoại thất của hoàng thái tôn, wow wow wow! Thái tôn cũng hiểu loại văn học véo eo đỏ mắt (1) sao!]
(1) véo eo đỏ mắt – hành động kịch tính phản ánh tính chiếm hữu và những cảm xúc thú vị khác nhau của một người, thậm chí là phi logic và thái quá, nhằm làm nổi bật sự mãnh liệt của tình yêu.
[Wow wow wow wow ! Hoàng thái tôn xông vào hậu cung của gia gia… aiz —— thừa cơ lão hoàng đế thượng triều mà abcxyz! Mau lên mau lên! Sao lại không có video…]
[Hở? Sao lại không có âm thanh?]
Hứa Yên Diểu thận trọng ngẩng đầu, trộm nhìn xung quanh.
[Chuyện gì đã xảy ra thế? Sao lại quỳ đầy đất vậy? Hoàng đế đâu rồi?]
Hoàng đế đến hậu cung bắt gian rồi.
Triều thần trong lòng bồi thêm một câu ——
Bị ngươi chi phối rồi đó ☹
***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***
"A… Điện hạ… đừng như vậy…"
"A Tranh, A Tranh của ta, là ta phụ nàng, thiếu nàng ta sống không được, nàng mau trở về đi."
"Không được, điện hạ, thϊếp đã tiến cung, là quý nhân của bệ hạ, nếu bệ hạ biết, chúng ta… đừng… không được…"
"A Tranh, nàng thơm quá… hoàng gia gia có thể thỏa mãn nàng sao? Lão già rồi!"
Từ hòn non bộ truyền đến âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Bên ngoài hòn non bộ, sắc mặt lão hoàng đế đen như đít nồi. Một đám thái giám đi theo lão, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa trên trán, không dám phát ra tiếng động, xem như bản thân đã chết.
"Lôi ra đây!"
Theo lệnh của lão hoàng đế, đám thái giám xông vào như sói như hổ, bên trong lập tức truyền ra tiếng thét chói tai của cả nam lẫn nữ, chỉ trong chốc lát, hai người bị lôi ra ngoài, tóc tai bù xù, y phục khoác vội quanh người, đai lưng chưa kịp thắt, trông vô cùng chật vật.
Hoàng thái tôn run giọng, hàm răng va vào nhau phát ra tiếng cạch cạch.
"Gia, gia gia…"
Lão hoàng đế khai hỏa toàn bộ uy áp, hiên ngang oai hùng bước tới, vung tay cho một bạt tai thật mạnh lên mặt hoàng thái tôn. Vương triều Đại Hạ vừa khai quốc được ba mươi mấy năm, thiên hạ này là do lão hoàng đế một đao một thương giành lấy. Dưới cái tát của một hoàng đế xuất thân từ quân võ, một hoàng tôn được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được.
Hoàng thái tôn lập tức ngã lăn ra đất, sau khi lồm cồm bò dậy, bên mặt đã sưng đỏ, còn có một cái răng dính máu rơi trên mặt đất.
"Súc sinh!"
Sắc mặt lão hoàng đế vô cùng dữ tợn.
"Đây là tiểu tổ mẫu của ngươi!"
Hoàng thái tôn che mặt, gắng gượng thân người.
"Gia gia! Đây là ngoại thất của con! Là gia gia trực tiếp cướp đoạt!"
"Xùy ——"
Lão hoàng đế lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn với vẻ khinh thường.
"Thiên hạ này là của trẫm, đừng nói chỉ là một ngoại thất thấp hèn, cho dù ngươi là hoàng thái tôn, nếu trẫm muốn, ngươi cũng phải lên giường."
Đây là lần đầu hoàng thái tôn đón nhận cú tát tàn nhẫn của cuộc đời, cả người ngẩn ra, vẻ mặt trống rỗng.
Lão hoàng đế không mặn không nhạt nói tiếp.
"Kỳ ca nhi, ngươi không phải là hoàng đế."
"Người đâu, lột sạch đồ của hoàng thái tôn, chỉ cho mặc vải thô áo gai, dùng xe cũi triều đình tống vào ngục!"
Hoàng thái tôn há hốc mồm, không nói nên lời.
Đây có còn là gia gia luôn thương yêu ta không?
Gia gia nỡ lòng nào dùng xe cũi tống ta vào ngục? Gia gia sao có thể đối xử với ta như vậy! Hoàng thái tôn bị tống vào ngục bằng xe cũi, đặc biệt tổn hại đến thanh danh uy tín!
Từ bên cạnh đột nhiên xông đến một người, túm lấy ống quần của lão hoàng đế.
"Bệ hạ! Cầu xin bệ hạ đừng trách điện hạ! Là thϊếp quyến rũ điện hạ! Cầu xin bệ hạ, đừng tống giam điện hạ! Điện hạ là hoàng thái tôn, bị tống vào ngục sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, đánh vào mặt mũi của điện hạ!"
Hoàng thái tôn rưng rưng nước mắt.
"A Tranh…"
Nàng quay đầu chăm chú nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, dường như đã hạ quyết tâm, đột nhiên quay về phía lão hoàng đế, bi thương nhưng đầy quyết đoán.
"Bệ hạ! Chuyện này không liên quan đến thái tôn điện hạ! Là thϊếp ham vinh hoa phú quý nên tiến cung, sau đó mong ước thái tôn tài tuấn nên mới làm ra những chuyện như vậy. Thái tôn còn trẻ, làm sao có thể chịu được sự trêu chọc của thϊếp, đầu óc nhất thời mê muội nên mới bị thϊếp kéo đi làm bậy…"
"A Tranh!!!"
Hoàng thái tôn vừa cảm thấy đau khổ vừa cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hắn quỳ thụp xuống đất, khóc lóc.
"Gia gia! Hoàng gia gia! Tôn nhi cầu gia gia! Tôn nhi là A Tranh là lưỡng tình tương duyệt (2)!"
(2) lưỡng tình tương duyệt – hai bên cùng có tình cảm với nhau, tâm đầu ý hợp
Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn đôi uyên ương "mệnh khổ" này, trong mắt không có chút thương hại.
Mặt mũi của thái tôn? Sao ngươi không nghĩ đến mặt mũi của gia gia khi làm bậy với quý nhân của gia gia!
Đặc biệt là văn võ cả triều đều biết mây xanh giăng đầy đầu (3) lão!!!
(3) mây xanh giăng đầy đầu – một cách nói khác của đội nón xanh, bị cắm sừng.
Hơn nữa…
Nếu thật sự thích như vậy, sao ngay từ đầu ngươi không thẳng thắn, công khai cưới hỏi người ta về làm thái tôn phi? Không thì nạp làm thϊếp cũng được, cần gì phải để người ta làm ngoại thất, tiện nhân như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói lưỡng tình tương duyệt sao?
Cho rằng hoàng gia gia già rồi, đầu óc không dùng được nữa đúng không!