Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 1

Editor: bownee00world

[Ba giờ sáng phải thức dậy thượng triều, hoàng đế rác rưởi mặc kệ sự đời.]

Hứa Yên Diểu nhét một cái bánh hấp vào ngực, lội ngược chiều gió đi đến phòng nghỉ, sau đó ngồi trong một góc và bắt đầu gặm bánh.

Vừa ăn vừa hít đống drama mà hệ thống cung cấp.

[Án Sát Thiêm Sự đã đi câu mười lăm ngày nhưng không câu được con nào cả, ha ha ha ha ha ha, kỹ thuật câu này cũng quá tệ!]

[Binh Bộ Thượng Thư không tắm không gội không thay vớ đã bảy ngày, đêm qua cuối cùng cũng bị lão bà đá ra khỏi cửa, hiếm thấy có người chịu được tới bảy ngày, nếu là ta thì ta đã đầu hàng rồi.]

[Chậc chậc chậc, Thái Thường Tự Khanh…]

"Khụ khụ."

Hứa Yên Diểu ngẩng đầu, sau đó cung kính đứng dậy.

"Không biết Trịnh khanh có gì muốn nói với hạ quan?"

Thái Thường Tự Khanh Trịnh Bằng vuốt râu và mỉm cười.

"Hứa lang à, bánh hấp này ngươi mua ở đâu vậy, thơm quá đi."

"À vâng, là…"

Sau khi nghe Hứa Yên Diểu nói về bánh, Thái Thường Tự Khanh lại hỏi han cậu đêm qua ngủ có ngon không, dưới mắt dường như có màu xanh, sau khi hỏi về quầng thâm dưới mắt lại hỏi cậu có gặp khó khăn gì khi xử lý công vụ không, hỏi cậu hôm nay trời lạnh như thế mà ăn mặc phong phanh như vậy có phải là vì hạ nhân trong nhà chậm trễ không…

Quan tâm từ cơm ăn áo mặc đến nơi ngủ nghỉ, từ thơ từ ca phú đến triết lý nhân sinh, đến tận lúc thượng triều, Thái Thường Tự Khanh mới vuốt râu cười ha ha tạm biệt.

Hứa Yên Diểu thầm thở dài.

[Thái Thường Tự Khanh vẫn luôn là người thích lảm nhảm vậy sao? Báo hại ta không có thời gian hóng drama.]

[Thôi, thượng triều trước đã.]

Hứa Yên Diểu nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Thái Thường Tự Khanh. Cho dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy hình như hôm nay đối phương có chuyện vui, chân như lướt đi trên gió, mỗi bước chân đều bộc lộ sự vui sướиɠ.

Cũng nhìn thấy… Binh Bộ Thượng Thư đang nhìn Thái Thường Tự Khanh với ánh mắt u oán?

[Aiz ——]

[Không lẽ… Thái Thường Tự Khanh và Binh Bộ Thượng Thư đã từng là cái gì mà ngươi yêu ta, ta thành thân, ta không biết ngươi yêu ta, ngươi bò lên vị trí cao này chỉ để cho ta thấy một ánh mắt u oán sao?]

Rầm ——

Thái Thường Tự Khanh hình như đã sơ ý giẫm phải ống quần và ngã sấp mặt.

Hứa Yên Diểu nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không nên có kia, sau đó cùng các quan viên khác đi tới quan tâm Thái Thường Tự Khanh ngã dưới đất. Từ khóe mắt, cậu phát hiện Binh Bộ Thượng Thư đứng ở vị trí xa nhất, cách đứng còn đặc biệt… cố ý?

[Cái này… để tránh bị nghi ngờ sao? Lạy ông tôi ở bụi…]

Binh Bộ Thượng Thư đột nhiên cất cao giọng.

"Trịnh khanh không sao chứ!"

Thái Thường Tự Khanh lập tức trả lời.

"Không sao, không sao, đa tạ Lê huynh quan tâm!"

Người này mỉm cười, người kia cũng mỉm cười, sự quan tâm đầy dối trá và khách sáo của những người trưởng thành.

Hứa Yên Diểu yên lặng gặm một miếng bánh, hai mắt sáng lên ——

[Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng!]

Tha thứ cho cậu, sớm muộn gì cậu cũng bị kéo đến ngọ môn và chịu án chém đầu vì gian lận khoa cử, cho nên cậu cũng chỉ có thể hóng hớt drama sống qua ngày.

Dù sao thì những chuyện này cậu đều giữ trong lòng, tuyệt đối không hé răng một lời, vì vậy không phải chuyện gì to tát cả!

[Ta chỉ mới nói bọn họ nhất định có quá khứ không thể nói, quả nhiên, người này té ngã, người kia đã không giấu được sự quan tâm!]

[Kìa kìa! Nụ cười đông cứng lại rồi, có phải là vì vừa phát hiện bản thân vô ý để lộ tâm tư không, mất bò rồi mới lo làm chuồng sao?]

Hứa Yên Diểu gặm bánh, nhìn Binh Bộ Thượng Thư sau khi thăm hỏi Thái Thường Tự Khanh liền tiếp tục đi về phía cửa điện, bước chân lưu loát, xoay người dứt khoát…

Hứa Yên Diểu nhón chân, xuyên qua đám đông dày đặc mà nhìn theo bóng lưng của Binh Bộ Thượng Thư ở phía xa xa, khẽ chớp mắt.

[Quái lạ, sao lại có cảm giác như Binh Bộ Thượng Thư đang bỏ chạy trối chết vậy? Sao lại phải lau mồ hôi?]

Hứa Yên Diểu đương nhiên sẽ không quá coi trọng kịch bản đang diễn ra trong lòng mình, đó đều là những chuyện vô vị, cậu chỉ muốn bản thân vui vẻ một chút thôi.

[Không lẽ…]

Một số người đứng gần Hứa Yên Diểu bất giác căng cả người.

[Triều đình có biến sao?]

Nghĩ đến đây, Hứa Yên Diểu lập tức nghe thấy xung quanh có vài tiếng thở hắt ra như thở phào nhẹ nhõm. Cậu bước sang bên cạnh hai bước, vẻ mặt đầy khó hiểu.

***Đọc tại Truyện HD để cập nhật chương mới nhanh nhất***

Hứa Yên Diểu là một người xuyên không.

Một người xuyên không vô dụng, không làm được việc chân tay, không phân biệt được các loại ngũ cốc và phải mất đến tám phút mới chạy xong một nghìn mét.

Đến nỗi một vài kỹ năng cần thiết cho người xuyên không như luyện sắt luyện thép, chế tạo thuốc nổ, xi măng, khinh khí cầu, máy hơi nước,… cậu đều không biết một cái gì cả.

May mắn duy nhất là cậu có hệ thống, tuy rằng vô dụng, chỉ có thể cung cấp drama, nhưng có bàn tay vàng xem như cũng không uổng công xuyên không. Có điều, hệ thống này…

[Alo, alo, hệ thống, ngươi có nghe ta nói không?]

[Rè rè… rè rè… hệ thống trục trặc… rè rè…]

Hôm nay lại là một ngày không liên lạc được với hệ thống.

Hứa Yên Diểu tắt hệ thống như thường lệ, chỉnh lại mũ quan, cúi đầu đi phía cuối đội ngũ tham gia triều hội.