Lại đến giờ tan học, ánh mắt An Vũ San tự nhiên chuyển từ đồng hồ treo tường về phía cửa. Không biết từ khi nào, nàng đã hình thành thói quen này.
Nàng mong đợi người kia mỗi ngày, háo hức muốn nhìn thấy người kia.
"Dì An, con đến rồi."
Người tới bộ dáng sạch sẽ, vẫn còn mặc đồng phục nữ sinh, tràn đầy dáng vẻ thanh xuân. Người trước mặt và Cố Huyên chênh lệch tuổi tác rất lớn, sao có thể là cùng một người chứ? An Vũ San ép buộc mình không nên liên hệ hai người với nhau nữa.
An Vũ San: "Tiểu Tuyền tới rồi à, con ngồi là được rồi, hôm nay không bận, con không cần làm gì cả."
An Vũ San mở một quán trà sữa, Tư Tuyền là bạn học cùng lớp của con gái nàng, nhưng cô bé này còn thân mật với nàng hơn cả con gái ruột của nàng. Con gái mỗi ngày sau giờ học không đến giờ ăn cơm là không thấy bóng dáng, Tư Tuyền thì mỗi ngày đều đến cửa hàng giúp nàng làm việc lặt vặt.
Lúc đầu, An Vũ San nghi ngờ rằng Tư Tuyền thích con gái mình cho nên mới tới giúp mình, suy cho cùng thì Tư Tuyền là Alpha, con gái nàng là Omega, cho dù là ai cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ đến phương diện này.
Nhưng sau khi tiếp xúc, An Vũ San phát hiện sự thật hình như không phải như vậy, cô bé Alpha mới mười bảy tuổi này dường như còn để ý chuyện của nàng hơn cả chuyện của con gái nàng.
Nàng đã từng thử hỏi, cũng từng lạnh nhạt với Tư Tuyền, nhưng Tư Tuyền vẫn ngày ngày không ngại nắng mưa đến cửa hàng hỗ trợ. Thời gian trôi qua, nàng cũng quen rồi, không hỏi nữa, cũng không băn khoăn mục đích của cô bé nữa, nhưng nàng đã nói với cô bé, nếu muốn tiếp tục ở lại giúp đỡ, phải nhận tiền lương nàng trả.
Tư Tuyền còn tận tâm tận trách hơn nhân viên chính thức mà nàng thuê, vừa vào cửa hàng liền bận rộn không ngừng, An Vũ San nhìn bóng dáng bận rộn của cô, nhất thời có chút không rời được mắt.
Cứ nhìn mãi, nàng bỗng nhiên cảm thấy choáng váng một trận, thân thể mềm nhũn không còn sức lực. Nàng vốn đang đứng ở quầy lễ tân tính sổ sách, bây giờ lại mềm nhũn ngay cả máy tính trong tay cũng không giữ chắc được.
Tư Tuyền nghe thấy tiếng động lập tức xông tới đỡ lấy nàng, lúc này mới tránh được té ngã, "Dì San, con đưa dì về nhà.”
An Vũ San không từ chối, nàng biết, đây là nàng phát tình, nếu như không rời đi, cửa hàng này của nàng sẽ không có khách nào dám vào nữa. Nàng nghe được Tư Tuyền nghiêm túc dặn dò một số việc cho nhân viên chính thức, sau đó liền ôm nàng vọt trở về tiểu khu nàng ở.
Tiểu khu cách tiệm trà sữa không xa, Tư Tuyền lại phát huy hết tố chất thân thể Alpha ưu tú, rất nhanh đã đưa nàng về đến nhà.
Sau khi trở lại nơi chốn quen thuộc, sợi dây căng thẳng trong thân thể An Vũ San đột nhiên bị đứt. Ý thức của nàng nhanh chóng mơ hồ, tin tức tố mùi hoa hồng mê người phóng ra không sót chút nào, bản năng sinh lý khiến nàng dán sát vào thân thể bên cạnh, nàng không còn nhận ra cô là ai nữa, chỉ biết rằng tin tức tố của cô rất quen thuộc, rất dễ ngửi.
Tư Tuyền không phải là cô gái không hiểu sự đời, lúc nãy cô vừa nhìn An Vũ San một cái đã biết ngay là nàng phát tình. Ngửi thấy mùi tin tức tố Omega nồng đậm, bộ phận đại diện cho Alpha của cô vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, bây giờ An Vũ San còn ôm cô cọ xát lung tung, cô quả thực muốn phát điên!
Tư Tuyền cố gắng đẩy An Vũ San ra: "Dì San, thuốc ức chế ở đâu?”
An Vũ San giống như là không nghe thấy, vẫn dán vào cô nỉ non: "A Huyên..."
Cả người Tư Tuyền ngẩn ra, chẳng lẽ nàng nhận ra mình? Nhưng cô nghĩ nghĩ rồi lại thất vọng. Nàng đang phát tình, thần trí không rõ, nàng gọi A Huyên chứ không phải A Tuyền.
Tư Tuyền: "Dì San, dì nhìn cho rõ, con là Tư Tuyền, dì đang phát tình, con muốn lấy thuốc ức chế cho dì, dì mau nói cho con biết thuốc ức chế ở đâu?”
An Vũ San mơ mơ màng màng chỉ vào phòng ngủ, Tư Tuyền lại bế nàng lên, đặt nàng lên giường trong phòng ngủ, ngay sau đó bắt đầu lục lọi tủ đầu giường. Nhưng không tìm thấy thuốc ức chế, ngược lại tìm được một hộp bαo ©αo sυ và một cái dươиɠ ѵậŧ giả.