“Cái gì?” Thế Trường vẫn chưa hiểu câu nói của tôi là gì.
Tôi cũng không tiếc lời để thông não cho hắn:
“Anh luôn đổ thừa mọi thứ nhưng lỗi lầm đều xuất phát bởi chính bản thân anh.”
“Từ đầu, anh đã nhắm đến chuyện phản bội người khác, lợi dụng người khác để trèo lên vị trí mình muốn. Để rồi khi bản thân ngã ngựa, anh lại không nhìn nhận ra sai lầm của mình.”
“Anh là thất bại của tạo hoá.”
Hắn ôm chặt lấy đầu mình, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng sợ khiến tôi không còn dám mạnh mồm nữa. Hắn khác xa khoảng thời gian chúng tôi còn ở bên nhau, bây giờ trông hắn như một kẻ điên.
“Bởi vì thế nên em mới đi theo tên kia mà bỏ tôi. Em chê tôi.” Hắn quát, chân không ngừng giậm xuống nền sắt khiến xung quanh rung lên.
Tôi cố bấu chặt chân xuống dù biết điều đó không có mấy phần lợi ích. Lúc này, tiếng động vang lên ở một phía khác thu hút sự chú ý của cả tôi và hắn.
Hắn bật cười: “Tới rồi à?”
Không bao lâu sau, Quốc Ân xuất hiện với các vết rỉ điện khắp người khiến tim tôi co thắt lại.
“Quốc Ân!” Tôi hét lên, muốn nhổm người dậy chạy về phía anh nhưng đã bị Thế Trường đè xuống lại.
Anh nhìn tôi với ánh mắt an ủi, nhưng khi lia tới hắn thì lại vô cùng lạnh nhạt: “Thả em ấy ra.”
“Tao sẽ thả nếu như mày làm theo lời tao.” Hắn nắm chặt lấy vai tôi, rồi kề sát mặt hắn vào mặt tôi nhằm kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Anh đồng ý ngay lập tức mà không chút do dự nào chỉ vì không muốn tôi phải khó chịu bởi sự tiếp xúc man rợ của hắn. Anh lo sợ hắn sẽ làm ra những thứ đồϊ ҍạϊ khác lên người tôi, nhưng không hề nhìn thấy ánh nhìn và cái lắc đầu phản đối của tôi.
“Hay lắm. Có nghĩa khí của một thằng đàn ông rồi đấy.” Hắn vỗ tay, ra vẻ vô cùng tán dương anh nhưng giọng nói không kìm chế được lên tiếng với vẻ khoái trá trong sự hốt hoảng của tôi.
Tôi tận mắt chứng kiến anh không chút do dự nào mà giật mạnh cánh tay trái ra, để lộ dây điện đầy màu sắc lỏng thỏng xuống. Tiếp sau đó, hắn yêu cầu đến tay phải, bẻ gập chân ra sau cùng nhiều thứ tồi tệ khác. Tôi không còn nhìn rõ khung cảnh phía trước bởi tầng nước mắt đang bốc hơi nóng lên.
“Đồ tồi tệ. Anh dừng lại. Dừng ngay.” Tôi hét lên. Tiếng kêu dừng thảm thiết này đều ám chỉ đến hai người trước mắt, một là dừng việc yêu cầu, một là đừng tự làm hại bản thân. Nhưng dường như không ai nghe theo lời của tôi nữa.
Hắn cười khanh khách rất thoả mãn, cố ý nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn kỹ tình trạng thảm hại của anh: “Đừng nhắm mắt! Em mau nhìn rõ cảnh tượng người mình yêu thật ra chỉ là một người máy không xương không máu mà thôi. Nó làm gì so bì được với anh.”
Tôi nghiến răng, quay thẳng qua mà cắn mạnh vào gò má chỉ còn da bọc xương của hắn khiến hắn la lên oai oái và theo quán tính đẩy mạnh tôi qua. Hắn ôm lấy một bên mặt, tức anh ách mà đạp mạnh vào chân tôi: “Con khốn.”
Tôi ngã theo chiếc ghế, đập mạnh cả người xuống nền sắt nhưng vẫn cố ngước nhìn về phía anh đang nằm dưới đất. Ánh mắt đau lòng của anh lại đổi lấy nụ cười gượng gạo của tôi. Tôi muốn nói với anh rằng tôi không sao cả, mong anh đừng lo lắng. Nhưng hắn lại nhẫn tâm đá vào chân tôi lần nữa khiến tôi phải rên lên đau đớn.
Thế thì đã sao? Tôi không dễ dàng chịu thua cuộc như vậy. Tôi có thể không đánh được hắn nhưng sẽ tác động tâm lý của hắn, khiến hắn phát điên: “Nhưng anh ấy có nhân tính hơn anh. Anh thân là con người nhưng bên trong chả khác gì ngoài đống phân.”
Hắn siết chặt tay. Khi tôi tưởng hắn lại muốn tấn công tôi, nhưng ngược lại hắn cười to lên, sau đó cởi dây trói đang buộc chặt tôi vào ghế. Tôi muốn thừa cơ hội vùng vẫy nhưng hắn đã nhanh hơn một bước. Hắn nắm lấy tóc tôi rồi kéo qua một bên khác.
“Huyền Ngân!” Anh la lên, cố lê lết bản thân chỉ còn một bên chân lành lặn theo tôi.
“Quốc Ân!” Tôi với tay về khoảng không trước mặt, chút sức lực nào đấu lại nổi kẻ điên Thế Trường này. Vì thế, tôi lại nắm chặt tay hắn trên đầu mình rồi cố gắng cào cấu: “Buông tôi ra.”
Hắn bị đau mà vất tôi qua một bên. Ở phía trên tôi là những thanh sắt vẫn còn treo lơ lửng bởi dây thừng có dấu hiệu mòn sau bao nhiêu thời gian đóng bụi ở đây.
Đôi mắt hắn đỏ hoét như một ác quỷ thật thụ, chằm chằm nhìn vào tôi như thể phán định cái chết của tôi: “Tao sẽ cho mày biết thế nào là không có nhân tính. Tao không sống yên thì tao cũng kéo tụi mày chết chung.”
Hắn điên rồi! Hắn thật sự đã phát điên nên muốn đồng quy vô tận với tôi. À không, nếu như tôi không đả kích hắn thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn cái bẫy này.
Ngay lúc hắn định giật phăng sợi dây, anh dùng hết sức lực của mình để đẩy hắn ra. Tôi cũng chẳng chịu ngồi yên chờ đợi như thế. Tôi cố nâng người dậy, xông vào trận chiến mà phụ giúp anh khi anh đang bị hắn đè bẹp bên dưới.
Tôi đá mạnh vào ba sườn của hắn khiến hắn đυ.ng vào cây cột. Hắn chửi thề một câu, đứng dậy chuẩn bị lao về phía chúng tôi lần nữa thì bất ngờ, anh đẩy mạnh tôi ra. Cú va chạm vừa nãy của hắn đã khiến sợi dây được cột vào cây sắc đã bị lỏng lẻo. Dàn giáo sắt trên đầu lần lượt đổ ập xuống ngay trước mặt tôi…