Cùng Bản Sao Của Bạn Trai Dan Díu

Chương 29: Về Gặp Mặt Cha Mẹ

Sau vài tháng tập tành kinh doanh với sự góp vốn của mọi người, tôi thành công trả hết nợ, cũng như sắm cho bản thân chiếc ô tô con xinh xắn. Tôi cưng nó như trứng nên Quốc Ân dường như ganh tỵ không ít.

“Anh với nó, em yêu ai hơn?” Anh đè tôi xuống giường, khuôn mặt xụ xuống ra vẻ nếu tôi nói là chiếc xe thì anh sẽ khóc ngay lập tức.

Tôi lật người, đè lên người anh, sau đó cởi chiếc áo thun của mình: “Tất nhiên anh là nhất trong lòng em rồi.”

Nhờ như thế, tôi mới dỗ dành được Quốc Ân. Hình như từ lúc anh càng phát triển ý thức và tình cảm con người, anh càng lúc càng nhõng nhẽo với tôi hơn. Nhưng không sao, tôi thích điều đó.

Anh chất hết đồ lên xe, quét mắt kiểm kê lại lần nữa. Hôm nay, tôi rủ anh về quê với mục đích là khảo sát vuông tôm nhưng sâu xa hơn là cha mẹ tôi muốn gặp mặt anh.

Sau mấy tiếng đồng hồ, tôi cũng tới đường quê quen thuộc mà đã chứng kiến quá trình tôi khôn lớn. Chiếc xe dần đi vào cánh cổng lớn rồi dừng lại. Tiếng chó sủa vang lên vô cùng quen thuộc, chắc hẳn là con Lu, con Đen và đàn con của chúng đang vô cùng cảnh giác với người lạ. Chỉ là khi tôi bước xuống, chúng sấn tới với cái đuôi ngoắc liên tục.

Tôi nhìn căn nhà đã gắn bó suốt thời thanh xuân, bất chợt nghe thấy tiếng la vọng ra.

“Lu, Đen, mấy đứa im lặng coi. Có chuyện gì thế?”

Mẹ tôi đi ra khỏi nhà, chống nạnh chỉ tay về phía đàn chó nhưng khi nhìn thấy hình bóng của tôi thì bà sững người lại, sau đó vừa há hốc mồm vừa dậm chân tại chỗ.

“Má ơi, trời ơi. Anh ơi, anh ra xem ai về này.”

Cha tôi vẫn đang cầm tờ báo, nghe thấy tiếng mẹ tôi thì bước ra ngoài: “Bà làm gì mà la thất thanh thế.”

Lúc ấy, tôi đã ôm chầm lấy cha mẹ, nước mắt không ngừng ào ra như thác lũ. Bốn năm hơn, tôi không về thăm nhà lần nào chỉ vì bận bịu với công việc và mệt mỏi vì không tạo dựng được sự thành công nào. Tuy nhiên, lần này tôi đã có thể nở mày nở mặt, may mắn rằng cha mẹ tôi vẫn còn để tôi có thể phụng dưỡng.

“Chào hai bác.” Quốc Ân hai tay xách đồ, cúi cả người xuống chín mươi độ để ra mắt.

Cha tôi gật đầu, sau đó kéo tôi sang một bên mà nói nhỏ: “Bạn trai mới của con đó à? Sao cha cứ thấy nó giống thằng kia thế nào ấy. Mày có chắc mày không thấy mặt nhớ người không con? Tội người ta lắm.”

Tôi bật cười: “Con biết mà. Chỉ là người giống người thôi.”

Tuy nhiên, tôi quyết định không nói cho cha mẹ nghe việc anh là một người máy. Tôi không muốn họ bị sốc hay đơn giản chỉ là không muốn mối quan hệ của tôi với anh gặp thêm những rắc rối khác.

Đêm đó, cha tôi xách bình rượu quý ra chỉ để đọ sức với anh. Dù tôi và mẹ có lên tiếng ngăn cản cỡ nào, cha tôi vẫn nhất định không bỏ qua cho anh.

Vì thế, tôi thủ thỉ vào tai anh: “Cồn có ảnh hưởng gì tới thiết bị bên trong không anh?”

“Em yên tâm, có màng lọc ra bên ngoài cả.” Anh xoa đầu tôi, không ngừng gửi cho tôi ánh mắt an ủi.

“Này này, chúng mày làm gì thế. Tách nhau ra.” Cha tôi phủi phủi tay về phía chúng tôi, sau đó rót một ly rượu đưa đến trước mặt anh: “Bởi ta nói chưa gì con đã lo cha ăn hϊếp bạn trai của con sao?”

“Con nào có.” Tôi bĩu môi, lên tiếng phản bác lại dù hai bên tai đã đỏ ngần lên.

Sau đó, một màn tỉ thí rượu giữa cha tôi và anh bắt đầu. Thấy anh có vẻ không hề hấn gì, tôi mới thở phào một cái và bắt đầu dời sự chú ý lên người cha tôi. Hiển nhiên tôi đang chờ xem cha tôi khi nào gục xuống bàn trước.

Anh một bên kính rượu với cha, một bên vẫn gắp thức ăn vào bát cho tôi, thậm chí nhanh tay giúp tôi cuốn vài gỏi cuốn. Tất cả những điều này đều lọt vào mắt mẹ tôi và trở thành một điểm cộng nhỏ. Dù sao, đây cũng là điều một người đàn ông phải có nếu họ là một người tốt với người mình yêu chứ không phải là điểm cộng nào cả.

“Ậc… để cha nói cho con nghe nè con rể…”

Lời cha tôi vừa cất lên thì tôi lập tức bị sặc nước. Tôi tập trung thưởng thức món ăn quê nhà mà không hề hay biết anh đã mê hoặc cha tôi kiểu gì để ông đưa anh vào gia phả.

“Con gái của cha á… ậc… Nó từ nhỏ vô cùng yếu đuối và nhát gan.”

“Cha bảo vệ con gái cha từ lúc nó mới lọt lòng đến hết đại học…. ậc… Rồi nó muốn tự bay trên đôi cánh của mình.”

“Ậc… Cha sợ nó ra ngoài đó sẽ bị bắt nạt… Sẽ bị lừa gạt… Cha cưng nó như trứng nhưng ngoài kia đâu biết việc đó…”

Tôi cúi gầm mặt, tiếp tục lùa cơm vào miệng nhưng nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. Đằng sau, cánh tay của anh nhè nhẹ vỗ về lưng tôi an ủi dù vẫn chăm chú nghe lời cha tôi nói.

“Nhưng hiện tại nó gặp được con… ậc… Cha rất mừng… Vì con là một thằng bé lễ phép, biết trước biết sau, vô cùng hiểu biết và có chí cầu tiến…”

“Nên cha tin chắc… nếu cha giao con gái của cha cho con thì con sẽ thay cha chăm sóc nó được chứ?”

Anh gật đầu, trịnh trọng đáp lời: “Con sẽ làm cho em ấy hạnh phúc. Cha hãy tin tưởng ở con.”