Anh Hắc Hóa Từ Khi Nào

Chương 9

Quý bà Chanelia đưa cho cô một chiếc khăn tay.

Sophia thở dài, cầm lấy chiếc khăn tay và nhẹ nhàng lau mắt.

Sau đó cô bắt đầu màn trình diễn thứ hai, nâng cao cảm xúc của mình.

Màn 2 không chỉ dừng lại ở việc giải thích tin đồn của Sophia mà còn để cả thế giới biết hoàn cảnh của cô.

“Sau đó, tôi sống còn tệ hơn cả người hầu của bà ấy.”

Sophia kể lại từng lời phân biệt đối xử mà cô phải chịu đựng từ đó cho đến nay.

Điều giúp ích cho cô là cuốn nhật ký trong ngăn bàn mà cô đã tìm thấy. Cuốn nhật ký chứa đầy nước mắt và nỗi buồn của Sophia.

Làm thế nào mà họ lại không gọi bác sĩ ngay cả khi cô bị ốm, hay việc cô bị người hầu phớt lờ và phải làm việc nhà…

“Điều đó không hay chút nào! Tôi không thể tin được chuyện như thế này lại xảy ra trong gia đình nhà Fraus.”

Chanelia vỗ nhẹ vào Sophia, giả vờ tức giận.

“Ôi tôi xin lỗi vì đã đăng một bài báo phù phiếm như vậy trên tuần báo, Sophia à.”

Chanelia liên tục xin lỗi Sophia.

Sophia không nghĩ rằng Chanelia lại thành thật xin lỗi mình.

Mình không nghĩ Quý bà Chanelia đang nói đùa.

Cô tự hỏi liệu Quý bà Chanelia đang lợi dụng cô hay thực sự là ngược lại.

Nhưng đây là cuộc chiến đôi bên cùng có lợi nên cô không cảm thấy quá tệ.

“Không, cảm ơn bà đã đăng bài, tôi đã có thể ra khỏi nhà như thế này và kể lại câu chuyện của mình. Nếu không có chuyện đó thì tôi vẫn còn ở trên gác mái…”

Sophia bày tỏ lòng biết ơn bằng cách nắm lấy tay Quý bà Chanelia.

Ánh mắt họ gặp nhau. Cả hai không nói gì nhưng họ đều hiểu ý của nhau.

“Tôi chắc chắn sẽ viết bài đính chính trong tờ báo hàng tuần tiếp theo.”

Sophia mỉm cười khi Quý bà Chanelia hứa sẽ đính chính cho cô và nói rằng bà ấy rất lấy làm tiếc.

***

Sau khi Quý bà Chanelia rời khỏi phòng, Killian liếc nhìn Sophia.

"Có chuyện gì sao?"

"…Cô vẫn ổn chứ?"

"Hở?"

"Vậy…"

Đôi mắt đỏ của anh hiện lên sự lo lắng.

Nam chính, anh không thể bị lừa được!

Đôi mắt trong sáng không chút nghi ngờ. Sophia cười toe toét như thể cô chưa từng khóc.

“Đó chỉ là một màn trình diễn mà thôi.”

Sau đó, ánh mắt của Killian đanh lại.

“Vậy, tất cả những gì cô nói với Quý bà Chanelia đều là dối trá sao?”

"Không phải. Tất cả đều là sự thật nhưng nước mắt thì không."

Killian nhướng mày như thể không hiểu hành động của cô. Đôi mắt anh như đang hỏi liệu việc khóc cho một cuộc đời bất hạnh thì có gì là sai.

Đúng là vậy. Cuộc sống của Lọ Lem là một mớ hỗn độn.

Bạo lực gia đình và phân biệt đối xử mà Sophia phải chịu đựng không hề đáng cười. Cô biết điều đó đã làm tổn thương cô ấy đến mức nào.

“Do mày mà không có chuyện gì tốt đẹp đến cả!”

“Tao ước người như mày đi chết đi.”

Nếu đây là cuộc sống thực của mình, thì mình đã không thể tiến xa đến mức này được rồi.

Có lẽ cô sẽ trốn đi.

Không thể chống trả, không thể bỏ chạy và ở một mình…

Nghĩ rằng nó chỉ ở trong một cuốn tiểu thuyết đã giúp cô có đủ can đảm để đối mặt với nó.

Bởi vì mình là nữ chính nên cuối cùng mình sẽ hạnh phúc thôi.

Sophia cười tự tin về cái kết có hậu của mình.

Killian lặng lẽ nhìn vị hôn thê của mình và cất lời.

“Nhân tiện, gia đình của cô… Không phải cô đã nói mọi người sẽ không quan tâm nếu cô tiết lộ cách mình bị đối xử tệ bạc hay sao?”

Hôm nay khi gặp nhau lần đầu tiên, Sophia đã nói "Tiêu đề "Sophia Fraus, Nỗi đau khổ trên gác mái" không hấp dẫn lắm.

Và Sophia vừa yêu cầu Quý bà Chanelia thay đổi nó. Liệu tiêu đề kém hấp dẫn đó có thể ngăn chặn được tin đồn khổng lồ kia không?

“Tất nhiên là họ sẽ không quan tâm. Ít nhất là cho đến khi tin đồn này lan rộng.”

Sophia nhún vai.

Những gì cô nói với Killian là sự thật.

Mọi người sẽ không quan tâm Sophia sống trên gác mái hay tầng hầm.

“Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Bây giờ tôi đã trở thành tâm điểm chú ý, chỉ riêng cái tên của tôi thôi cũng đủ thu hút sự chú ý rồi."

Bây giờ mọi người sẽ tò mò. Họ sẽ hỏi Sophia có phải là một cô hầu gái thực sự hay không. Sự thật thân phận của cô ấy là gì. Và sau đó họ sẽ muốn nghe về cuộc sống của cô.

“Bởi vì mọi thứ đều phải có trình tự.”

Sophia mỉm cười rạng rỡ.

***

Sau khi nói chuyện với Quý bà Chanelia và bước ra tiền sảnh, các quý tộc tiến lại gần như thể đang đợi cô.

“Đã lâu không gặp, Đại Công tước.”

Trước lời chào của các quý tộc, Killian gật đầu một lần mà không nói một lời.

“Tôi rất ngạc nhiên khi thấy tên Ngài trên tờ báo hàng tuần của Quý bà Chanelia sáng nay.”

Đó là điều họ vừa nói đến, nhưng họ không có cách nào để tìm hiểu.

“Tôi cũng rất ngạc nhiên.”

Killian gật đầu và nắm lấy tay Sophia.

Mọi người nhanh chóng hướng ánh mắt về phía Sophia.

“Vậy cô ấy là…”

“Tôi xin chính thức giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, Sophia Fraus.”

Killian kéo nhẹ Sophia, khiến cô đứng gần anh hơn.

Sophia chào họ, và họ quan sát cách cô chào hỏi. Đôi mắt của bọn họ đang cố gắng tìm ra một khuyết điểm để xem cô có phải là người hầu hay không.

Nhưng Sophia không hề đánh mất những lời nói và hành động lịch thiệp của mình.

Đã nói là tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi mà!

Một tuần qua cô không để mình là một kẻ ngốc đâu nhé. Trong suốt thời gian đó, cô đã học trước những phần cần thiết để thích nghi với thế giới này.

Ngoài ra, cơ thể Sophia vẫn còn nhớ được một vài phần, Sophia đã quen với ngôn ngữ và cách cư xử của đất nước này một cách tự nhiên.

“Tôi không biết rằng Bá tước Fraus lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy đấy.”

"Từ nhỏ vì sức khỏe yếu nên tôi hiếm khi ra ngoài được."

Nhìn thân hình gầy gò và làn da nhợt nhạt của cô, dường như họ đã tin rằng cô đang ốm yếu.

“Vậy bây giờ cô ổn rồi chứ?”

“Tôi không hoàn toàn khỏe mạnh lắm, nhưng tôi vẫn ổn.”

“Sophia ở nhà suốt nên tôi nghĩ vì vậy mà tin đồn lan ra khắp nơi.”

Killian nói.

Sau đó, một người đàn ông từ xa tiến đến và ngắt lời.

“Chà, đó có phải là tin đồn hay không thì tôi không biết.”

Là một người đàn ông trung niên mặc vest thanh lịch.

Vẻ mặt Killian trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy người đó.

“…Hầu tước Fideut.”

Không hiểu sao phản ứng của Killian lại lạnh lùng hơn so với khi anh đối xử với những quý tộc khác.

Sau này cô mới biết, Killian và Fideut được cho là đã bất hòa sau một cuộc tranh cãi lớn tại một bữa tiệc.

“Tôi cũng đã đọc bài báo đó, nhưng có người đã từng thấy Quý cô Sophia làm công việc của người hầu phải không?”

Hầu tước Fideut mỉm cười nhàn nhã và nhìn Sophia. Sophia tiến lên một bước mà không hề chịu thua.

Sau đó, Killian khẽ dùng sức nắm lấy bàn tay Sophia.

Anh ấy có vẻ rất quan tâm.

Đừng lo lắng. Tôi sẽ không khóc ở đây đâu.

Cô không có ý định tạo ra Chiến dịch nước mắt lần thứ hai đâu. Không còn nước mắt để chảy nữa.

Thay vì rơi nước mắt, Sophia mỉm cười với Hầu tước.

"Ngài nói đúng. Tôi thậm chí còn tự mình làm việc nhà ở nhà.”

Sau đó, bầu không khí trở nên rất ồn ào.

“À thì, trước khi chúng ta nói về chuyện đó, tôi nghe nói Hầu tước có sở thích sưu tập mặt nạ và búp bê, đúng chứ.”

Sophia nhớ lại cuộc trò chuyện nhỏ giữa các quý tộc trước đó.

Là một nhà sưu tập giàu có, Hầu tước có sở thích độc đáo là sưu tập những chiếc mặt nạ đầy màu sắc và những con búp bê kokeshi dễ thương.

Họ nói rằng ông ta còn có một căn phòng chứa đầy bộ sưu tập búp bê và một bức tường treo đầy mặt nạ.

"Vậy thì sao?"

“Nghe nói Ngài thỉnh thoảng mời người quen đi xem biểu diễn múa rối phải không? Và rằng kĩ năng của Ngài rất giỏi và Ngài tự mình làm búp bê.”

“Đúng vậy, nhưng tại sao cô lại nói về chuyện đó bây giờ…”

“Vậy, Hầu tước có phải là một chú hề không?”

Sophia nghiêng đầu hỏi.

Mặt nạ và búp bê. Nó có thể là một bộ sưu tập đắt tiền nhưng cũng là đồ của những chú hề.

Nhận ra ý định của Sophia, thái dương của Hầu tước run lên.

“Đó là một suy nghĩ ép buộc!”

"Đúng vậy. Đó là suy luận vô lý. Chỉ vì tôi làm một chút việc nhà mà có tin đồn tôi là người hầu."

Sophia đồng ý với Hầu tước và nhẹ nhàng gật đầu.

“Một số người ở đây thích phục vụ khách những món ăn do họ nấu tại nhà, còn những người khác lại thích cây cối và chăm sóc cho khu vườn của riêng họ.”

Sở thích của một quý tộc không phải lúc nào cũng là đọc sách hay săn bắn.

“Sẽ thật thiếu hiểu biết khi nói rằng những người như vậy thực sự là đầu bếp, người làm vườn hoặc đang ngụy trang danh tính của mình đúng chứ?”

Cô nhìn quanh những quý tộc đang ở đó và mỉm cười.

Sau đó đám quý tộc đều ngậm miệng, không ai nói một lời nào.

“Quý bà Chanelia cũng đã chân thành xin lỗi…”

Không khí xung quanh họ lại trở nên hỗn loạn.

“Quý bà Chanelia kiêu hãnh đã xin lỗi sao?”

“Vậy ý cô ấy là đó thực sự là một bài báo giả sao?”

Những lời thì thầm to nhỏ vang lên.