"Ngài định đưa Sophia đi đâu?"
Khi Killian dẫn Sophia ra khỏi ngưỡng cửa dinh thự Bá tước, Bá tước lao đến và nắm lấy cổ tay cô.
Sophia ngừng bước và Killian quay đầu lại.
"Ngài vẫn chưa trực tiếp nói chuyện với chúng tôi…"
"Tôi đã nói mọi chuyện với vị hôn thê của mình rồi."
"Sao cơ? À thì đây cũng là việc liên quan đến gia đình tôi. Tôi không biết Sophia đã nói gì, nhưng Ngài nên nói với tôi, chủ nhân của ngôi nhà…"
"Ông muốn nói về việc gì?"
Killian bình thản nhìn xuống Bá tước. Nguồn cơn của tin đồn chính là xuất phát từ Bá tước. Vì ông ta đã đối xử với con gái mình như một người hầu.
"Trước tiên, tất cả những bài viết trong những tờ báo ngày hôm nay đều là tin đồn sai sự thật…!"
"Nó nên là như vậy."
Ánh mắt Killian chợt hướng qua Sophia, rồi nhìn lại Bá tước.
"Vậy nên tôi tin Bá tước sẽ cố gắng hết sức để xóa bỏ nỗi ô nhục này."
"Sao cơ?"
"Tin đồn nổ ra có gì lạ khi vị hôn thê của tôi lại ở trên căn gác mái mà người hầu sử dụng."
Killian nheo mắt. Trên trán Bá tước túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Tôi hy vọng Bá tước sẽ đặc biệt chú ý để tránh gây hiểu lầm như vậy. Đó chẳng phải cũng là một sự sỉ nhục với gia đình hay sao?"
"Vâng, vâng…!"
Câu nói của Killian tuy lịch sự nhưng lại lạnh lùng như sương giá khiến ai cũng phải rùng mình.
"Vậy thì, tôi có thể dành chút thời gian với vị hôn thê của mình được không?"
Killian nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bá tước đang tóm lấy Sophia.
"Tôi sẽ lo bữa tối cho cô ấy, nên Ngài không cần phải chờđợi."
Killian nhìn Bá tước với ánh mắt ẩn ý "trước khi đến lúc đó, hãy cải thiện điều kiện sống của Sophia đi".
Bá tước định nói gì đó, nhưng Killian đã quay người băng qua khu vườn mà không hề nghe câu trả lời của Bá tước.
Lực nắm của anh không quá mạnh, nhưng Sophia không còn cách nào khác là phải đi theo anh.
Sophia nhìn bóng lưng Killian đang sải bước phía trước.
Anh cao hơn cô, và tấm lưng anh đủ rộng để che chắn cho cô.
Sophia nghĩ Killian là một anh hùng.
***
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
"Cửa hàng quần áo."
Killian nói, chống cằm và nhìn ra ngoài xe ngựa.
Một cửa hàng.
Tâm trí của Sophia nhìn thấy diễn biến tiếp theo.
Một chiếc váy lãng mạn!
Đây là cảnh thường xuất hiện trước khi một vũ hội hay một lễ hội diễn ra. Vị hôn thê của Đại Công tước chắc chắn không nên đi loanh quanh với bộ dạng tồi tàn như vậy.
Cô thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, phong cảnh trong những cuốn tiểu thuyết tình cảm kỳ ảo mà cô chỉ tưởng tượng trước đây đã trở thành hiện thực.
Giống như đang ở một công viên giải trí có chủ đề kỳ ảo vậy!"
Những tòa nhà có kiến
trúc cổ điển dọc theo con đường nơi đá được lát thay vì nhựa đường. Tất cả quần áo của người qua đường đều có kiểu dáng rất khác.
Cảm giác như cô đã đi đến một đất nước xa xôi mà cô muốn đến thăm trước khi chết vậy.
Quao, cỗ xe lớn quá!
Sophia khẽ kêu lên một tiếng nhỏ.
Nhưng mình vẫn chưa thấy yếu tố kì ảo nào.
Trong một tuần qua, cô đã học chăm chỉ hơn những gì cô đã làm trong những kỳ thi ở cuộc đời trước để khám phá thế giới này.
Cô nghĩ rằng nếu thế giới này có điểm đặc biệt nào đó thì sẽ có ích trong việc suy ra tựa đề cuốn truyện mà cô xuyên vào. Tuy nhiên, cô không phát hiện ra chi tiết kì ảo nào.
Không có phép thuật, linh hồn hay sức mạnh nào chỉ được truyền lại cho một số gia đình nhất định, hoặc những huyền thoại và truyền thuyết đáng chú ý.
Mình muốn sử dụng thứ gì đó như phép thuật chẳng hạn.
Sophia liếc nhìn Killian.
Dòng máu của quỷ và rồng chảy trong gia tộc Đại Công tước… Không.
Cô đã tìm hiểu, nhưng Killian được thừa hưởng dòng dõi cao quý của Đại Công tước, và anh ta là một người đàn ông rất bình thường.
Ít nhất thì dường như có ma thú tồn tại.
Đó là thiết lập xuất hiện ở rất nhiều truyện, nên nó không có gì đặc biệt.
Chắc là nó được thêm vào cho một cảnh như cuộc thi săn bắn chẳng hạn.
Sophia bật cười trước tình tiết rập khuôn và lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Killian nhìn Sophia đang chăm chú nhìn bên ngoài như một đứa trẻ.
Giống như một cô gái ở nông thôn lần đầu được lên thành phố vậy.
Ngay cả chiếc váy cô ấy mặc cũng đã lỗi thời.
Anh tự hỏi người phụ nữ mạnh dạn nói về tờ báo hàng tuần lúc trước đã biến đi đâu.
Nhưng Sophia hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Killian, cô đang mải mê phấn khích nhìn ra bên ngoài.
Một nụ cười thoáng nở xuất hiện trong giây lát trên mặt Killian khi anh nhìn cô.
"Chúng ta đến nơi rồi, thưa Ngài."
Cỗ xe ngựa tiến vào trung tâm, dừng lại trước một tòa nhà cao màu đỏ.
Người đánh xe mở cửa và đặt bục để chân xuống. Killian ngồi đối diện cô, bước ra khỏi xe trước và đưa tay về phía cô.
Sophia lưỡng lự trước cử chỉ lịch thiệp lạ lẫm. Đó là cách hộ tống mà cô chưa bao giờ nhận được ngoài đời thực. Đôi mắt quyến rũ như hồng ngọc của anh lặng lẽ nháy mắt thúc giục cô.
Chắc đây là thói quen của nam chính.
Sophia giả vờ không căng thẳng, đặt tay lên tay Killian. Bàn tay đeo găng của anh đỡ và kéo nhẹ cô.
Killian bước vào cửa hàng cùng cô mà không hề buông tay ra.
"Kính chào Đại Công tước Rivelon!"
Vừa nhìn thấy anh, các nhân viên và quản lý bên trong đều vội vàng chạy tới.
"Ngài cứ cho gọi, tôi sẽ đến gặp Ngài mà!"
Killian tự nhiên cởϊ áσ khoác ra và giao lại cho họ. Sophia nhìn quanh cửa hàng xa lạ.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch mịn màng, một chiếc váy lộng lẫy được trưng bày với một chiếc mũ có gắn nhiều lông vũ. Nó còn hơn cả một cửa hàng bán đồ cưới hiện đại, khiến cô choáng váng.
"Mời đi lối này."
Người quản lý dẫn hai người vào trong. Killian đi theo người quản lý như thể đã quen với việc đó.
Sophia theo sát anh phòng trường hợp cô không theo kịp.
“Đây có phải là cô Sophia của gia tộc Fraus không?”
"Đúng vậy."
Sophia gật đầu trước câu hỏi nhã nhặn của người quản lý đang dẫn đường.
Người quản lý mỉm cười như thể ông ấy đã nắm được tình hình. Người quản lý và các nhân viên khác ở đây chắc chắn đã xem tờ báo lá cải sáng nay.
“Nữ Bá tước Fraus thường đến cửa hàng của chúng tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Killian cắt ngang lời tò mò của người quản lý.
Người quản lý cười ngượng ngùng và dẫn họ vào một phòng riêng. Bên trong phòng riêng rộng rãi có một chiếc ghế sofa nhung đỏ và một bàn giải khát.
Killian tự nhiên ngồi xuống ghế sofa và bắt chéo chân.
Sophia cũng theo Killian, cứng đờ ngồi trên ghế sofa.
Người quản lý tự mình rót trà với nụ cười ân cần. Tách trà đỏ sẫm và món tráng miệng ngọt ngào đã thu hút sự chú ý của cô.
Sau đó, một nhà thiết kế cao cấp ăn mặc lộng lẫy bước vào. Anh ta có một bảng tên màu vàng viết "Andre" trên ngực.
“Tôi muốn mua một chiếc váy cho vị hôn thê của tôi.”
Killian nói với nhà thiết kế mà không nhìn đến đồ uống giải khát.
Andre mỉm cười nói, “Chào mừng, thưa Ngài,” và ra hiệu một cách duyên dáng.
Sau đó, như thể đang chờ đợi, các nhân viên mang đến một chiếc móc treo đầy quần áo, một quyển thiết kế và một loạt mẫu vải.
"Cứ chọn một cái đi Sophia."
Killian nháy mắt với Sophia.
"Anh sẽ mua cho tôi ư…?"
"Tôi đâu có đến đây với tư cách người hướng dẫn."
Killian, người gật đầu trước câu hỏi của cô, cảm thấy hơi ngượng vì Sophia đã không yêu cầu gì cả.
"Ồ. Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi…”
Thật là một khoảnh khắc lãng mạn mà!
Nam chính đưa nữ chính vào cửa hàng, rồi lại để cho nữ chính thanh toán ư?
Đó là điều không thể. Cô biết rất rõ.
Nhưng bởi vì công việc ở cuộc đời trước nên khi liên quan đến tiền, cô vẫn cảm thấy khá nhạy cảm.
"Lạ thật, cô tiêu cực quá. Tôi không nghĩ tin đồn đó là hoàn toàn sai."
“Tôi không tiêu cực, tôi chỉ đảm bảo rằng tiền đứng về phía tôi mà thôi.”
Sophia bĩu môi và trông ủ rũ. Rồi Killian bật cười.
“Tôi sẽ mua nếu cô thích, vì vậy đừng lo lắng và cứ chọn đi.”
Câu trả lời chắc chắn của anh khiến Sophia nở một nụ cười thoải mái.
Đây là lần gặp đầu tiên nhưng ắt hẳn anh ta có rất nhiều tiền.
Sophia quyết định không xấu hổ nữa và lựa mà không nhìn giá.
Chỉ cần xem xét chất vải và kiểu dáng thôi!
Cô đã thử một số trang phục mình thích của mình và lựa chọn rất cẩn thận.
Nhà thiết kế chính Andre đề xuất những thiết kế cơ bản và những chi tiết đặc biệt dành riêng cho cô.
“Ha… Khó đây.”
Chà, cái này đẹp và cái kia cũng vậy.
Sophia chống cằm và do dự trước ngã rẽ lựa chọn.
Killian, nhìn chằm chằm Sophia sau đó nói.
"Việc này đang tốn khá nhiều thời gian rồi, không phải sao?"
"Phải mua sắm một cách thận trọng. Nó giống như luật vậy, không được có hối tiếc…!”
“…”
Killian lắc đầu không tán thành và ngậm miệng lại.
Và sau nhiều cân nhắc, Sophia cuối cùng đã có quyết định.