Anh Hắc Hóa Từ Khi Nào

Chương 4

“Có người nói rằng Nữ Bá tước đã gϊếŧ cô ấy và cho một người hầu đóng giả để che giấu sự thật đó.”“Mọi người đều mất trí hết cả rồi.”

"Thật là một thế giới tàn nhẫn. Hơn nữa tình hình này không phải khá mời gọi hay sao."

Killian thở dài khi thấy Nicolas nhếch mép cười.

"Cứ như ném một miếng thịt vào bầy thú đói vậy."

Vì không muốn gây chú ý nên đã không tổ chức tiệc đính hôn, và họ cũng đã bí mật trao đổi điều kiện với nhau.

Cô ấy là một người phụ nữ không có danh tiếng tốt nhưng anh không quan tâm Sophia là ai. Nếu không phải là Sophia thì cũng sẽ là một người khác thôi.

Dù sao thì Killian đính hôn là vì Hoàng gia, và anh sẽ không bao giờ làm trái lại ý nguyện của Hoàng gia.

Sau cái chết của cha mẹ từ khi còn nhỏ, Đức vua và Hoàng hậu đã trở thành người bảo hộ của anh.

Nhờ vào đó, anh đã ở trong giới từ năm sáu tuổi và được nuôi dưỡng trong Cung điện Hoàng gia.

Với Thái tử anh giống như là anh em ruột thịt, và là người con trai đáng tin cậy thứ hai của Đức vua và Hoàng hậu.

Anh không quên ân huệ nuôi dưỡng của Hoàng gia và anh đã cật lực phục vụ Hoàng gia.

Do đó, cuộc đính hôn này diễn ra chỉ bởi vì gia đình Hoàng gia đã ra quyết định.

Nhưng…

"Ta không thể để mọi chuyện thế này được."

Anh không có sở thích làm một con mồi.

Killian đứng lên và mặc chiếc áo khoác đen treo trên cây.

"Đi gặp vị hôn thê của ta nào."

***

Sophia đã nghĩ rằng lá thư nặc danh của mình sẽ làm nên chuyện, nhưng cô không ngờ nó lại có tác động lan tỏa đến như vậy.

Hơn nữa, vào ngày tờ báo hàng tuần được xuất bản, thậm chí cô còn không ngờ được là vị hôn phu mà cô chưa bao giờ gặp sẽ đến thăm mình.

Đó là chồng chưa cưới của mình đúng chứ?

Khi nhìn thấy Killian từ xa qua khung cửa sổ, Sophia không thể khép miệng lại được.

Đây cũng là tình tiết rập khuôn đó, đúng chứ?

Cô không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Killian. Tóc đen nhánh và đôi mắt như ruby.

Cuối cùng thì hình tượng đích thực của một nam chính là tóc đen, mắt đỏ, Công tước phương Bắc đầy tính chiếm hữu mà.

Nó hoàn toàn hợp gu cô, nên Sophia mỉm cười hạnh phúc.

Chỉ riêng sự hiện diện của anh ta thôi cũng đã đủ khiến người khác choáng ngợp.

Chiều cao của anh ta dường như chạm tới bầu trời, bờ vai rộng và dáng người thẳng tắp. Chiếc áo choàng đen rất hợp với mái tóc của anh ta, và đặc biệt tôn lên nước da trắng.

Mỗi bước đi của anh ta đều toát ra vẻ cuốn hút.

Ngay cả Nữ Bá tước, người lúc nào cũng kiêu ngạo trước Sophia, cũng lo lắng trước mặt Đại Công tước.

Họ cẩn thận hướng dẫn Killian và tiến vào khu vườn.

Sophia dán mặt lên cửa sổ gác mái và quan sát anh ta.

Khi anh ta đến gần hơn, các đặc điểm trên khuôn mặt anh ta trở nên rõ ràng hơn. Sống mũi cao, lông mày rậm và đường viền hàm sắc nét.

Anh ta giống với nam chính, nhân vật thường được mô tả bằng những từ ngữ hoa mĩ trong tiểu thuyết.

Ngoài ra ngay cả tên cũng là Killian nữa!

Có nhìn từ góc độ nào thì vẫn có thể thấy người đó chính là nam chính mà.

Không chỉ là vẻ bề ngoài. Anh ta còn là một người nổi tiếng đặc biệt được yêu thích trong giới.

Đại Công tước, một chức vị cấp cao của Đế quốc. Một người đàn ông có Đức vua và Hoàng hậu là người bảo hộ. Như anh em thân thiết với Thái tử.

Điểm chết người chính là tính cách anh chính trực và nhẹ nhàng, nhưng lại vạch ra một giới hạn rõ ràng với những người phụ nữ khác.

Kết quả là, cô nghe nói rằng có một số phụ nữ trong giới quý tộc rất mong muốn có được anh ta.

Nhưng người đàn ông đó là chồng chưa cưới của tôi rồi.

Ngay lúc Sophia đang thầm gật đầu hạnh phúc, ánh mắt Killian hướng về phía khung cửa sổ gác mái.

Đôi mắt đỏ rực của anh ta nhắm chính xác vào Sophia, giống như đã biết cô đang quan sát mình từ trước.

Bị đôi mắt ngoài ý muốn kia làm cho kinh ngạc, trái tim Sophia đột nhiên trùng xuống.

Bình tĩnh lại nào tim ơi. Mày làm điều gì sai trái chắc?

Sophia không muốn chịu thua, nên cô đã không tránh ánh mắt của Killian. Cùng lúc đó, cánh cửa gác mái mở ra một cách thô bạo và Jenny xông vào.

“Chuẩn bị đi, tiểu thư!”

“Gì cơ?”

“Vị hôn phu của cô đang ở đây, cô tính cứ đi gặp anh ta như thế này sao?”

Jenny hỏi với một giọng sắc bén.

Có vẻ như Bá tước đã ra lệnh cho Sophia thay đổi trang phục vì Killian đột ngột ghé thăm. Sẽ là một sự xúc phạm đối với anh ta khi lại đối xử với vị hôn thê của anh ta như thế này.

“Đổi sang trang phục này đi.”

Jenny ném chiếc váy trơn màu ngọc lam lên chiếc giường cũ.

“Mình tôi sao?”

“Cô muốn tôi thay giúp cô sao?”

Jenny đáp lại một cách thẳng thừng, đẩy sách và lọ mực trên chiếc bàn hẹp qua một bên và đặt một hộp trang sức bằng gỗ lên đó.

Cuối cùng, cô ta ném một đôi giày xuống tấm thảm rách.

“Tự mình thay đồ rồi ra ngoài đi.”

Jenny cư xử khắc nghiệt hơn so với lần gặp đầu tiên. Có vẻ như việc đổ súp lên người cô ta vẫn còn sức ảnh hưởng.

Tuy nhiên, Sophia không hề có tính cách sẽ để cho Jenny yên.

“Cô tự tin là tôi sẽ chỉnh chu trước mặt Đại Công tước nếu cô cứ để mặc tôi trông như ăn xin thế này sao?”

“...”

Đôi môi của Jenny giật giật như thể cô ta không tự tin.

Khi Sophia cầm chiếc váy lên, những chiếc cúc và ruy băng mà cô phải thắt ở phía sau lộ ra.

“Bá tước chắc hẳn sẽ rất vui nếu tôi cứ để cúc áo hở ra trước mặt Đại Công tước, đúng chứ?”

Sophia nói, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Cuối cùng, Jenny giận dữ tiến lại gần và giúp cô thay đồ.

Tất nhiên, cô ta không giúp một cách tử tế.

“Á!”

Tóc cô bị mắc kẹt giữa những hàng cúc áo do hành động thô lỗ, và cô cảm thấy mắc ói khi dải ruy băng siết chặt như thể để trút giận.

“Dừng lại Jenny. Tôi có giới hạn chịu đựng thôi.”

“Cô nên mừng vì sự giúp đỡ của tôi. Nếu tôi không cài hết, họ sẽ nhìn thấy tất cả vết sẹo sau lưng cô.”

“?”

Sophia nhìn vào tấm gương sau lưng. Trên lưng cô là một vết sẹo đã khá lâu.

Phải thật khó khăn biết bao khi một quý tộc lại có loại sẹo này trên lưng!

Cô chắc chắn rằng đó là do ai đó đã gây ra cho Sophia.

Khi Jenny càu nhàu và cài chiếc cúc cuối cùng của chiếc váy, vết sẹo đã hoàn toàn bị che khuất dưới lớp váy.

“Ngồi xuống. Tôi sẽ làm tóc cho cô.”

Jenny dùng chân kéo chiếc ghế lại trước gương.

Trong gương, mái tóc của Sophia rối mù.

Anh ta mới vừa nhìn thấy cái này…

Sophia nhớ lại việc bắt gặp ánh mắt của Killian giống như một trận bóng tuyết bên cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên cô gặp vị hôn phu của mình, nhưng ấn tượng đầu tiên của cô lại là một mớ hỗn độn.

Jenny chải mái tóc màu nâu của cô như chải bờm ngựa. Sau đó cô ta buộc một nửa lên và đính thêm một dải ruy băng màu đỏ.

“Được rồi! Việc này thật tốn sức mà!”

Jenny đặt lược xuống.

Sophia nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương.

Bây giờ nhìn mình giống một quý tộc trẻ hơn một chút rồi đấy.

Vẻ đẹp của nữ chính đã bị che lấp dưới lớp quần áo cũ kỹ và mái tóc rối.

Ban đầu Sophia đã nghĩ rằng mình rất xinh đẹp, nhưng chỉ với một chút nỗ lực, cô thậm chí có thể còn đẹp hơn.

“Cô thật may mắn khi được đính hôn với Đại Công tước Rivelon.”

“Cô ghen tị à?”

Lời càu nhàu của Jenny đã khiến Sophia nở nụ cười của người chiến thắng.

Cô thực sự không nhận ra điều đó cho đến khi tận mắt nhìn thấy Killian. Nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy vẻ ngoài kỳ diệu và bí ẩn của anh ta, cô đã nhận ra ý nghĩa sâu xa của việc xuyên sách.

Rằng kiếp trước cô đã vất vả cực khổ để rồi mới có được một người đàn ông đẹp trai trong lòng bàn tay này!

“Nhanh lên đi. Ngài Đại Công tước đang đợi cô đó!”

Jenny càu nhàu, mở tung cánh cửa cũ kỹ của căn gác.

“A! Đại- Đại Công tước!”

Một thân hình cao lớn đang đứng trước cửa.

Đôi mắt đỏ chậm rãi hướng về Sophia và Jenny. Sau đó nhìn vào bên trong căn gác. Là một căn phòng cũ kỹ và bừa bộn với quần áo vương vãi khắp nơi do vội vàng chuẩn bị.

Sau khi nắm được tình hình, ánh mắt Killia lại nhìn về phía Sophia.

“Cô đã tới rất muộn.”

Một giọng nói trầm thấp phun ra một câu.

“C-cái đó…!”

Jenny, người trước đó vẫn liến thoắng với Sophia, bắt đầu nói lắp bắp trước Killian.

Ngạc nhiên thay, Sophia cũng như vậy.

“Không phải anh ở cùng với Bá tước sao?”

Bá tước có thể đã cố che giấu cuộc sống của Sophia trên gác mái với Killian. Bên cạnh đó, ông ta cũng sẽ không để Đại Công tước đi loanh quanh một mình như thế này đâu…

Dù sao, ngay từ đầu mà để lộ một căn phòng bừa bộn như vậy, Sophia cũng cảm thấy xấu hổ.

Cô nhất thời bối rối vì cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, nhưng Sophia đã lấy lại bình tĩnh và cất giọng.

“Anh thật thô lỗ đấy, Đại Công tước Kllian Viprons Rivelon. Anh đã tiến vào phòng của một tiểu thư một cách liều lĩnh.”

Sophia mở to mắt và mạnh dạn nói.

Sau đó Killian đảo mắt nói.

“Xin thứ lỗi. Nhưng cánh cửa đã mở ra trước khi tôi kịp gõ, nên tôi không nghĩ lỗi là hoàn toàn do tôi. Hơn nữa…”

Đôi mắt đỏ của Killian từ từ hướng về phía Jenny.

“Tôi không bao giờ nghĩ căn gác này lại là phòng của một tiểu thư quý tộc.”

Killian nói với một nụ cười lịch sự.

Jenny chạm mắt ánh ta và hít sâu.

Sophia thầm cười trước trí thông minh của anh ta.

Anh đã biết tôi ở trên gác mái mà.

Killian đã nhìn thấy cô trước khi tiến vào dinh thự.

Nhưng Jenny không biết sự thật đó, lo lắng tránh ánh mắt của anh ta.

“Nhưng sao anh đến đây được? Những người hầu sẽ không để anh đến đây mà.”

“Đúng vậy. Tôi đã có một khoảng thời gian khá khó khăn.”

Killian nhìn chiếc cầu thang cũ kỹ dẫn lên căn gác mái.

“Vậy tại sao anh phải…”

“Tôi muốn được nói chuyện riêng với vị hôn thê của mình, nhưng tôi không nghĩ điều này sẽ được cho phép.”