Hôn Phu Lãnh Khốc: Chậm Rãi Động Lòng

Chương 4: Lời Chia Tay.

Người đàn ông khự lại, anh không ngoảnh mặt lại nhìn Bạch Tố Hoan, ánh mắt sâu thẳm của anh loé lên một tia hy vọng.

Đối diện với tấm lưng rộng mà vững chắc của đối phương, Bạch Tố Hoan chẳng thể nào nhìn thấy sắc mặt đã thay đổi của anh. Bỗng nhiên cô bị đẩy vào tình thế bí bách, mở miệng không biết nên nói điều gì với người đàn ông.

“Bạch tiểu thư, cô muốn đưa ra điều kiện gì sao?”

“Không… không có…”

Bạch Tố Hoan nuốt một ngụm nước bọt, sau vài phút vắt não suy nghĩ, cuối cùng cô cũng lấy được chút dũng khí, mở miệng nói với đối phương.

“Mạc tiên sinh, mặc dù tôi không biết và cũng chẳng hiểu anh đang nói muốn ám chỉ điều gì, nhưng thay mặt gia đình, tôi cảm ơn anh… cảm ơn anh rất nhiều… Vì anh và Mạc lão phu nhân đã giúp gia đình tôi ngay thời điểm khó khăn này.”

Không trả lời cô, người đàn ông mặt lạnh đó bước đến quầy thu ngân, từ trong túi áo lấy ra tờ một trăm tệ đặt lên trên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Bạch Tố Hoan dõi theo bóng lưng của người đàn ông, phải đến khi anh cúi người bước vào chiếc xe đậu gần đó. Chiếc siêu xe màu đen huyền bí của anh bắt đầu lăn bánh với tốc độ nhanh như tia chớp, vừa chợp mắt một cái là chẳng còn nhìn thấy chiếc xe đâu nữa.

“Mạc Dụ Trạch, tên ngốc nhà anh!”

Chiếc siêu xe đen huyền ấy chạy một đoạn đường nhựa, vài phút sau bỗng tấp vào một con hẻm nhỏ, động cơ xe dừng hoạt động.

Ánh mắt của người đàn ông trở nên buồn bã, trong lòng đớn đau vô cùng. Mạc Dụ Trạch đưa tay vào trong túi áo, ngón tay chạm vào một góc cạnh của vật mềm. Anh lấy bức ảnh ra, ngay tức khắc người trong ảnh xuất hiện ngay trước mắt anh.

Từng đường nét trên khuôn mặt, tóc để kiểu mullet layer dài, sống mũi cao dài cùng với khuôn môi xinh đẹp đều giống hệt với người con gái tên Bạch Tố Hoan mà ban nãy người đàn ông gặp mặt trong buổi xem mắt.

Ánh mắt đẹp có hồn cùng với nụ cười xinh đẹp rạng ngời đã hút hồn bao nhiêu cánh đàn ông. Nhưng nét đẹp ấy lại làm cho trái tim của Mạc Dụ Trạch rỉ máu, đau nhói suốt hai năm liền.

Giờ đây vết thương trong tim của người đàn ông đã lành lạnh trở lại, nhưng cuộc đời lại lắm éo le, bỗng dưng bóng hình của người ấy và khuôn mặt khiến anh ngày đêm thầm thương trộm nhớ lại xuất hiện trước mặt anh với thân phận hoàn toàn xa lạ.

Sau hai năm xa cách, khi gặp lại, Mạc Dụ Trạch cảm thấy người con gái đã thay đổi nhiều quá. Cô không còn giỡn hớt vui vẻ như ngày nào nữa mà trở thành con người rất điềm đạm lại còn ít cười và không bao giờ nói ra những câu nói ngọt ngào nịnh nọt.

Mạc Dụ Trạch hít một ngụm khí lạnh thật sâu, dường như đang gom lại tất thảy tâm trạng bất ổn của mình, khuôn mặt đẹp trai ngửa lên, tay vắt trên trán đồng thời thở dài.

Từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại, người đàn ông bấm số gọi cho ai đó. Vài giây sau, cuộc điện thoại được kết nối, giọng nói của anh trầm khàn thoát ra khỏi cuống họng.

“Trong vòng một ngày, tôi muốn toàn bộ thông tin của con gái nhà họ Bạch, đặc biệt hai năm gần đây!”

Khi cuộc gọi kết thúc, Mạc Dụ Trạch gục mặt vào vô lăng xe, nói thầm trong miệng.

“Lâm Doãn Tố, tại sao em không nhận ra tôi? Hay đã có chuyện gì xảy ra với em sao?”

Người đàn ông nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ về khoảnh khắc đau buồn nhất vào hai năm trước.

“Mạc Dụ Trạch, em hẹn anh ra đây muốn nói điều này. Chúng ta chia tay đi! Em đã có người khác rồi! Dù gì em cũng là con gái, em xinh đẹp chứ không phải xấu xí. Anh đẹp trai thật đấy nhưng không có gia thế gì thì làm sao lo cho em được hả? Thời đại này, không cô gái nào ngu ngốc đi yêu một chàng trai nghèo đâu!”

Tựa như sét đánh ngang tai, Mạc Dụ Trạch đứng chết chân tại chỗ, khuôn mặt hiện rõ nét hoang mang.

Rõ ràng hai người ở bên nhau tốt đẹp đến như vậy mà, vẫn còn đang vui vẻ là thế, ấy vậy mà vào một ngày đẹp trời, một lời nói chia tay với lý do hèn mọn.

“Tố Tố... em đang nói gì thế? Vậy suốt một năm qua, em có yêu anh thật lòng không hả?”

Lâm Doãn Tố nhún vai, nửa cười nửa cợt nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà đáp lại:

“Đúng vậy, em chỉ yêu tiền thôi, anh không tiền em không yêu nữa, được chứ!”

Những lời nói đó của Lâm Doãn Tố như hàng ngàn con dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim của người đàn ông.

Mạc Dụ Trạch chỉ là đang thử thách người phụ nữ này thôi nhưng lại không ngờ được rằng cô ta chỉ quan tâm đến địa vị và gia thế. Vậy là bạn thân của Mạc Dụ Trạch đã nói rất đúng, người phụ nữ đó chỉ muốn lợi dụng anh mà thôi.

Để làm bài test thử, ông bạn thân đã bảo anh nói dối với Lâm Doãn Tố, rằng những thứ hàng hiệu mà anh mặc trên người và xe cộ đi lại tất cả đều là đi mượn hết, hiện tại còn đang mang một số nợ khá lớn.

Nói thật Mạc Dụ Trạch thật sự không bao giờ muốn làm bài test này nhưng cũng bấm bụng tin bạn thân một lần, và cái kết nhận được thật bất ngờ và thật bỡ ngỡ.

Mặc dù hai năm đã trôi qua, Mạc Dụ Trạch vẫn cảm thấy rất mông lung, trong đầu xuất hiện hàng vạn câu hỏi tại sao người phụ nữ giả đối đó lại xuất hiện ngay thời điểm này. Đớn đau thay, cô gái đó lại chính là con gái của một người bạn hợp tác thân thiết của người cha quá cố của Mạc Dụ Trạch.

Anh cũng không ngờ, cô nàng này lại hai mặt đến như vậy.

Lúc hẹn hò yêu đương với người đàn ông, cô ta có một tên gọi khác. Sau hai năm từ biệt, đến khi gặp lại người phụ nữ đó lại có tên gọi xa lạ.

Trong suốt bao năm qua, Mạc Dụ Trạch chưa bao giờ quan tâm đến chuyện Bạch Mộ Tấn có một cô con gái, và anh cũng không hề hay biết về việc cả hai bên gia đình đã có hôn ước với nhau từ trước.

Nhưng càng nghĩ đến, Mạc Dụ Trạch càng cảm thấy hận người con gái có cái tên Lâm Doãn Tố kia, anh đành gạt qua hết mọi chuyện, lấy lại tinh thần thật thoải mái, sau đó lái xe về tập đoàn MZ.

Tại căn biệt thự nhà họ Bạch.

Sau khi trở về căn biệt thự của gia đình, Bạch Tố Hoan vội vàng lên thư phòng của ba mình để nói chuyện về buổi xem mắt. Vừa đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là hình ảnh buồn bã của người mẹ.

Bạch phu nhân ôm chặt tấm hình chụp gia đình vào trong l*иg ngực, đôi mắt xưng phù vì khóc nhiều, miệng không ngừng than khóc tự trách móc bản thân mình.

Bạch lão gia cũng không khá hơn là mấy, nhìn thấy vợ khóc ông đâu thể nào cầm lòng được. Mặc dù ngoài mặt vẫn luôn trầm mặc, nhưng sâu trong tâm can cũng nhói lên một cảm giác chua xót. Khoé mắt của ông đỏ hoe, tay dang ra ôm lấy vợ vào lòng mà không ngừng an ủi.

Bạch Tố Hoan thở dài, mấy ngày nay trở về nước, cô thường xuyên phải nhìn dáng vẻ đau buồn của bà.

Nếu như ngày đó Bạch gia không bất cẩn làm thất lạc người con gái, liệu rằng Bạch phu nhân có phải sống trong dằn vặt, đau khổ như hiện tại hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ ân hận của người mẹ, Bạch Tố Hoan liền biết bà đang nhớ đến người chị song sinh của cô.

Bạch Tố Hoan từng nghe mẹ Bạch kể lại, cách nhận biết hai đứa con sinh đôi rất đơn giản. Người chị song sinh của cô là Bạch Tố Âm, phía sau tai có một cái nốt ruồi son. Vào năm hai chị em cô lên bốn tuổi, do một lần bất cẩn nên Bạch phu nhân đã làm thất lạc Bạch Tố Âm.

Suốt hai mươi mấy năm nay, Bạch phu nhân luôn tự trách bản thân không là người mẹ tốt, nên mới để thất lạc chị gái của Bạch Tố Hoan như thế.

Bạch Tố Hoan thở dài, cố khôi phục sắc mặt não nề của mình, sau đó từ từ bước lại ngồi cạnh Bạch phu nhân, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của bà ấy, cô cười nhẹ rồi nói:

“Mẹ đừng khóc nữa mà, rồi gia đình chúng ta sẽ tìm được chị Tố Âm thôi, ba và mẹ đừng đau lòng như thế nữa nếu không sẽ bệnh đấy ạ, nhìn ba mẹ như thế, con rất xót!”

Vừa nhìn thấy con gái mình sau buổi xem mắt trở về, hai vợ chồng già đều đưa tay lên lau nước mắt thật sạch. Bạch lão gia cố gắng nặn nụ cười trên đôi môi, ông đứng dậy đồng thời đưa đôi mắt vẫn còn tia máu đỏ nhìn về phía Bạch Tố Hoan.

“Hoan Hoan, con về rồi sao? Buổi xem mắt…”

Bạch Mộ Tấn định hỏi thêm điều gì đó, bỗng nhiên Bạch phu nhân nói bằng giọng mũi, xen ngang vào lời ông.

“Con gái… mẹ thật sự xin lỗi con rất nhiều! Hoan Hoan à, là tại mẹ… để con bỏ lỡ thanh xuân của mình rồi!”

Bạch Tố Hoan nhoẻn miệng cười, tay đưa ra nắm lấy đôi bàn tay đã xuất hiện vài nếp nhăn của mẹ Bạch, đồng thời ngả đầu lên bả vai của bà.

“Sao mẹ lại phải xin lỗi con? Chuyện lấy chồng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mà, con cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa đâu ạ! Con sợ ế lắm nên ba và mẹ đừng có lo cho con nhé! Vả lại vừa lấy được chồng vừa giúp được tập đoàn của ba thì con đâu mất mát thứ gì đâu! Ba và mẹ đừng nghĩ ngợi gì nhiều, con tin Mạc tiên sinh chắc chắn sẽ giúp gia đình chúng ta mà!”