Chỗ Ngôn Minh để xe cách bệnh viện không xa lắm, nhưng vì thời tiết mưa gió nên có cảm giác đặc biệt xa.
Giờ phút này Ngu Điềm đã không còn rảnh lo sống chết của Tề Tư Hạo, cô kéo mép váy bị mưa xối ướt đẫm trở nên nặng nề: “Tầng hầm bệnh viện không phải có chỗ đỗ xe sao? Tề Tư Hạo nói bác sĩ làm việc ở bệnh viện đều có vị trí đỗ xe cố định, sao anh lại đi xa như vậy?”
Cô bắt xe tới đưa ô cho Ngôn Minh, Ngôn Minh theo phép lịch sự bèn tỏ ý muốn đưa cô về nhà, hai người giờ phút này liền cùng nhau đi tới bãi đỗ xe.
“Tôi đúng là có nơi để xe cố định nhưng gần đây đã nhường cho một bệnh nhân nhỏ tuổi, cô bé là trẻ tàn tật, hai chân không thể đi lại, có bệnh về mắt rất nghiêm trọng, đặc biệt là hội chứng khô mắt, mỗi ngày đều cần tới bệnh viện làm vật lý trị liệu và sương hóa. Do còn phải ngồi xe lăn nên nếu không tìm được chỗ đỗ xe gần đây thì sẽ rất bất tiện. Bệnh viện của chúng tôi rất khó tìm chỗ đỗ xe, sắp tới cô bé sẽ thường xuyên tới làm vật lý trị liệu, tôi là một người có đôi chân khỏe mạnh, đi bộ thêm vài bước tới bãi đỗ xe tư nhân bên ngoài là được.”
Giọng điệu Ngôn Minh không chút gợn sóng, giống như chỉ tiện tay làm một chuyện rất bình thường.
Nhưng chính thói quen "không lấy công làm của" ấy lại khiến Ngu Điềm rừng động.
Ngôn Minh rõ ràng rất lãnh đạm, nhưng thật ra lại rất dịu dàng.
Những yếu tố tưởng chừng như hoàn toàn trái ngược khi kết hợp ở trên người anh lại không mâu thuẫn chút nào, cực kỳ tương xứng, khiến người ta khát vọng, sẵn sàng băng qua biển lửa chịu đựng sự lạnh lùng xa cách của anh để hưởng thụ được một chút dịu dàng tiềm ẩn trong con người này.
Trái tim Ngu Điềm hình như đã bị mưa làm ướt, trở nên nhạy cảm và mềm như nước.
Cô nhìn Ngôn Minh đi ở phía trước mình, trong lòng không nhịn được cảm khái, cũng may rất nhanh đã tới chỗ để xe.
Chỉ là Ngu Điềm vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy ở góc đường cách chỗ này không xa có một chiếc xe máy giao hàng đang mất kiểm soát do ngày mưa mặt đường trơn trượt. Người giao hàng nét mặt hoảng sợ, đáng tiếc phanh lại không ăn. Khoảnh khắc anh còn chưa phản ứng kịp, xe máy đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng về phía Ngôn Minh.
Ngôn Minh bị tán ô che khuất tầm nhìn nên không hề hay biết nguy hiểm đang tới gần.
Người giao hàng dưới tình huống khẩn cấp thậm chí đã quên mất nhấn còi xe cảnh báo người qua đường xung quanh, chỉ mải cúi đầu loay hoay cái gì đó, dường như cố gắng muốn khống chế tay lái.
Lúc này, chiếc xe đang chạy đến ngày càng gần hơn.
Ngu Điềm không hề do dự, cô chẳng chút suy nghĩ đã ném ô trên tay đi, thời gian rất cấp bách, cô không kịp nghĩ nên làm như thế nào đã mạnh mẽ tiến về phía trước đẩy Ngôn Minh ra.
Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, sau khi xe máy đâm vào bụi cây phía sau Ngu Điềm, bị chặn cuối cùng cũng dừng lại, người giao hàng ngã lăn sang bên cạnh, vì có đội mũ bảo hiểm nên không bị thương nặng, lập tức nhanh nhẹn bò dậy bắt đầu dựng xe lên.
Ngu Điềm không bị đυ.ng trúng nhưng cánh tay bị tay lái quẹt qua, theo lực quán tính bị hất văng xuống đất, còn may trên tay chỉ có vết thương ngoài da, chảy một ít máu nhưng không nghiêm trọng lắm.
Cô vừa đứng lên, không rảnh quan tâm bản thân bị mưa xối đến chật vật, theo bản năng nhìn về phía Ngôn Minh.
May là anh không sao.
Ngôn Minh dường như còn chưa phản ứng lại, sau khi bị đẩy ra cũng không ngã, lúc xe máy tạt qua chỉ bị bắn nước bùn lên người.
Ngu Điềm vội chạy tới bên cạnh anh, cầm lấy tay anh, kiểm tra cẩn thận, không phát hiện ra vết thương nào mới yêm tâm thả lỏng.
“Tốt quá.” Đỉnh đầu cô toàn nước mưa, tóc dính vào bên mặt, không có chút cảm giác đẹp đẽ nào chỉ đầy chật vật nhưng Ngu Điềm lại nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Anh không sao thì tốt rồi.”
Đối với bác sĩ phẫu thuật mà nói, bị thương ở tay chính là kiếp nạn lớn nhất trong nghề.
Ngu Điềm vì vậy mà trả giá đắt bằng việc ước mơ tan biến, Ngôn Minh là bác sĩ khoa mắt cực kỳ xuất sắc, đôi tay này so với của cô còn quý giá hơn, anh gánh vác hy vọng của bao nhiêu người muốn được nhìn thấy ánh sáng.
Ngu Điềm vì chuyện bị thương ở tay nên rất đau khổ, cô không muốn để chuyện như vậy xảy ra trên người bất kỳ bác sĩ ưu tú nào khác. Vừa rồi lúc đẩy Ngôn Minh ra, cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó.
Ngôn Minh là một bác sĩ khoa ngoại vô cùng vô cùng tài giỏi, tuổi còn trẻ như vậy có thể nói là tiền đồ không thể ước lượng, anh có thể cứu lấy đôi mắt của rất nhiều bệnh nhân, còn cô chỉ là một người không có cách nào hành nghề y. Ngôn Minh an toàn, đặc biệt là đôi tay của anh, vĩnh viễn tốt hơn là bản thân cô.
Cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ được hai bàn tay này.
Cũng tuyệt đối không thể chịu đựng bi kịch tương tự tái diễn một lần nữa ngay ngay trước mặt mình.
May mà anh không sao.
Người giao hàng phạm lỗi đang đẩy xe máy đi tới, Ngu Điềm lúc này mới nhìn rõ, đây là một chàng trai rất trẻ, nhìn như sinh viên vừa học vừa làm, vẻ mặt tràn ngập áy náy, có lẽ không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy nên thành thật xin lỗi.
“Thật xin lỗi, em không biết xe máy vì sao đột nhiên lại bị vậy, trước đó cũng đã kiểm tra qua, không thấy có vấn đề gì. Tổn thất tạo thành cho anh chị, em có thể bồi thường…”
Phải đi giao đồ ăn trong lúc trời mưa to thế này, hơn phân nửa là đứa trẻ trong nhà không có tiền.
Mặc dù không làm người khác bị thương nhưng cơm hộp trong xe đều đã đổ hết, chắc phải bồi thường không ít.
Nhìn dáng vẻ đối phương lo sợ bất an, Ngu Điềm vẫy vẫy tay: “Chị không sao, trời mưa em nhớ đi đường cẩn thận.”
Chàng trai trẻ giao đồ ăn luôn miệng xin lỗi, sau khi xác nhận xong mới rời đi.
Lúc này, Ngu Điềm mới cảm thấy được vết thương trên tay đau như muốn nứt ra.
Ngôn Minh đương nhiên cũng phát hiện ra vết thương của cô, giọng anh vừa gấp gáp vừa tức giận: “Ngu Điềm, cô có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?”
Anh nhìn chăm chú vào mắt Ngu Điềm: “Còn may vừa rồi chỉ là bị quẹt qua, nếu như không tránh kịp cô sẽ có thể bị thương rất nặng.”
Đối diện với sự trách mắng của Ngôn Minh, Ngu Điềm không hề để bụng, cô cười nhìn anh: “Anh không sao là tốt rồi, em cũng không có việc gì.”
Cô lẩm bẩm nói: “Nếu em chậm một bước thì anh đã bị thương rồi, sao anh lại chẳng cảm ơn em câu nào vậy.”
Giọng Ngôn Minh trầm thấp: “ Đáng lẽ cô nên kêu tôi tránh đi, không tránh kịp cũng là lỗi của tôi, mà không phải là cô trực tiếp xông lên, đẩy tôi ra, khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm.”
Ngu Điềm không để tâm: “Mặc kệ như thế nào, dù sao hiện tại anh an toàn nguyên vẹn, em cũng chỉ bị thương một chút ngoài da.”
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, Ngôn Minh vẫn còn sợ, anh thấy Ngu Điềm theo bản năng đẩy mình ra khi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc thì còn có chút rung động khó mà miêu tả.
Ngu Điềm trước mắt lúc này không còn xinh đẹp tinh xảo, quần áo ướt đẫm, mỗi sợi tóc đều nhỏ nước, ngay cả trên lông mi cũng treo vài giọt, cánh tay bị thương bị xé rách tay áo, vô cùng đáng thương dán lên trên người cô. Ngu Điềm có vẻ rất lạnh, hít thở cũng run bần bật, nhưng ánh mắt lại chân thành sạch sẽ, như cún con ngoan ngoãn đáng thương đi lạc, mong chờ được người khác an ủi, thậm chí không dám lớn tiếng kêu to.
Rất giống chú cún mà Ngôn Minh từng nuôi.
Ngôn Minh nhìn vào mắt cô, cuối cùng cũng không thể mắng tiếp, anh dời tầm mắt đi, kéo tay Ngu Điềm, mím môi, không kịp để ý những cái khác, đưa Ngu Điềm tới thẳng trước xe mình.
Anh lấy một cái thảm dự phòng từ trên xe ra, lại tìm khăn lông, sau đó đưa cho Ngu Điềm.
Ngu Điềm giờ phút này đã lạnh tới run cầm cập, không chỉ động tác trở nên chậm chạp mà đầu óc cũng trì độn.
Cô a một tiếng nhận lấy, muốn nâng tay lên lau khô tóc, nhưng vừa nhấc tay đã kéo phải vết thương, lúc này mới ý thức được tay mình không những trầy xước mà còn bầm tím, đau đến mức không thể giơ cao.
Vì thế Ngu Điềm đổi một tay khác.
Cô đang cố gắng lau tóc ướt, suy nghĩ miên man, đầu óc tán loạn thì khăn lông trong tay bỗng bị Ngôn Minh lấy mất.
Ngu Điềm ngẩn người, cô còn chưa kịp hỏi, Ngôn Minh đã mím môi giúp Ngu Điềm lau tóc.
“Động tác của cô quá chậm.”
Tầm mắt Ngu Điềm bị tóc ướt và khăn lông trên đỉnh đầu che mất, không nhìn thấy rõ phía trước, nhưng khi thị giác bị hạn chế thì thính giác chợt trở nên nhạy bén.
Thậm chí khăn lông lau tóc khiến vài giọt nước rơi xuống trên da cũng mang theo xúc cảm tinh tế kéo dài. Trong lúc hoảng hốt, Ngu Điềm cảm thấy bản thân tựa như mặt hồ tĩnh lặng bị mưa rơi đáp xuống tạo nên những gợn sóng nhỏ lăn tăn, cuối cùng sóng nước dao động ngày càng dữ dội, lan ra khắp cả tim.
Ngôn Minh cao hơn cô rất nhiều, tiếng nói của anh cũng vang lên trên đỉnh đầu cô, nhưng giờ phút này, có lẽ vì thông cảm cho chiều cao của Ngu Điềm nên Ngôn Minh hơi khom lưng, từng chữ anh nói ra đều gần trong gang tấc, như ở ngay bên tai Ngu Điềm.
Rõ ràng trên người chỉ toàn nước mưa rất lạnh, nhưng lúc này người Ngu Điềm như bị chia thành hai nửa, một nửa từ cổ trở lên nóng bừng, đặc biệt là mặt, gần như muốn bốc khói, nửa còn lại vẫn lạnh lẽo tới phát run.
Lòng bàn tay rộng lớn của Ngôn Minh thật ấm áp, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ, ôn hòa.
Anh kiên nhẫn lau khô tóc cho Ngu Điềm, sau đó ánh mắt không tránh khỏi nhìn thấy vết thương trên tay cô.
Anh kéo cánh tay Ngu Điềm : “Tôi đưa cô quay lại bệnh viện xử lý vết thương.”
Ngu Điềm kỳ thật cảm thấy chuyện này chẳng có bao lớn: “Chỉ bị thương ngoài da chút thôi, không sao đâu…”
Cô cười rộ lên: “Thật trùng hợp, lần trước bị thương cũng là tay này, anh nhìn thấy vết sẹo trên tay em không? Lúc đó cả bàn tay gần như bị cắt đứt lìa, miệng vết thương còn có thể nhìn thấy cả xương…”
Mạch suy nghĩ của Ngu Điềm bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó, cho đến khi bị tiếng nói của Ngôn Minh gọi về.
“Ngu Điềm, đã qua rồi.”
“Hiện tại dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cũng không thể chà đạp bản thân như vậy.”
Thanh âm của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại mang theo lực hấp dẫn khiến người ta muốn nghe tiếp.
“Sau này đừng để bị thương nữa.”