Anh Còn Yêu Em Không?

Chương 2

Tiếng chuông điện thoại như hối thúc tôi quay về với thực tại

“Chị mau về đi, tối nay có khách lớn, cần phải chuẩn bị”

Vội đáp lại lời, tôi liếc nhìn căn nhà đó lần cuối rồi dời đi.

Bầu trời chưa tối hẳn mà quán bar đã nườm nượp người, không khí trong đây khác xa với ngoài kia, ồn ào náo nhiệt và thêm cả chút hưng phấn nữa.

Tôi nhanh chống tiến sâu vào phòng riêng, vẫn còn rất nhiều thời gian mà họ đã giục tôi như vậy, chứng tỏ vị khách này không hề tầm thường. Chính xác thì đây là phòng cho gái hầu rượu, cái công việc nghe thì tưởng an toàn nhưng thực chất lại bị đem ra làm con mồi nhử khách, thật ghê tởm. Tôi vội hỏi quản lý Han về vị khách hôm nay, cậu ta đáp.

_Thật sự thì tôi chưa gặp vị khách đó bao giờ, chỉ biết là một doanh nhân có tiếng, nghe nói rất lịch lãm, phong thái cũng rất nhã nhặn

_ Một người nư vậy mà đến đây sao?

_ Chị biết ông Lee bên môi giới chứ, ông ta mời vị khách đó đến, nghe nói vị khách đó còn bảo, sau khi bàn việc xong sẽ ở lại một lúc.

Lee Seoyoon tổng giám đốc của công ty môi giới nhà đất sao? Tôi còn lạ gì ông già đó nữa, 1 tuần phải cặp đến mấy em, mà tuổi tác như cha với con, loại người như vậy mà vẫn có người muốn hợp tác sao, đúng là nực cười.

_ Một người có vẻ ngoài như vậy chắc chắn sẽ không thích những thứ quá sỗ sàng đâu, cậu Han cậu mau chọn mấy người trông mặt hiền lành, nói với họ không cần trang điểm quá đậm, tự tay tôi sẽ đi chọn quần áo cho họ, nhất định phải để tên khách lớn đó ngủ tịa đây.

Những người vừa có địa vị cao vừa có thanh danh tốt như vậy mà lại ở quán bar, ắt sẽ gây được sự chú ý lớn, như thế không phải quá tốt hay sao?

Mải mê chuẩn bị cho khách lớn, tôi quên mất việc tối nay là đến hạn kiểm người, đêm nay là giao dịch, tôi phải nhanh chóng hơn mới được.

Trong lúc đang dặn dò quản lý Han, tôi chợt nhận được cuộc điện thoại từ một tên tay sai của ông Kang.

“Choi Minji nghe cho rõ, Hwang Bonghee hôm nay bận nên cô sẽ là người đi giao dịch vào đêm nay, tốt nhất đừng để xảy ra sai sót gì không thì cái mạng của cô cũng không giữ được đâu!”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã ngắt máy, tôi phải đi giao dịch sao? Thật sự trong lòng có chút lo sợ, trước kia chỉ đứng đằng sau làm mấy việc vặt như kiểm người thôi, nay lại trực tiếp hành động như này, có chút không dám cũng phải.

Han MinHyun thấy tôi cứ đần ra, bèn lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ trong tôi.

_ Chị bận việc phải đi luôn sao? Không định ở lại xem mặt vị khách đó à?

_ Việc này qua trọng hơn, nó nuôi sống tôi chứ không phải anh ta.

_ Minji chị lại bỏ bữa..

_ Lo cho vị khách kia đi, không thì đến công việc cũng không giữ được đâu.

Sau khi kiểm người chặt chẽ, tôi vội theo đúng địa chỉ mà lần đến. Thật sự trời đã tối, địa điểm lại xa hoắc, đã thế còn là nửa đêm, may tôi đi cùng đám người bị bán sang biên giới chứ nếu đi một mình, tôi đã ngỏm từ lâu rồi.

Họ nói đứng đợi họ trước cửa nhà kho bị bỏ hoang, mà phải đến 15p sau mới có hai người đàn ông xuất hiện. Sau khi kiểm tra kĩ càng, họ đưa những người phụ nứ đó lên xe, gọi điện thông báo cho ai đó, sau đó mới chuyển tiền vào tài khoản cho chúng tôi.

_ Hình như cô em mới vào thay cho mụ già kia đúng không?

_ Phải, có chuyện gì sao?

_ À không ý anh chỉ là…sau khi giao dịch xong, nếu như em rảnh, ta có thể chiều nhau.

_ Đừng đùa nữa, lúc cô đi có ai theo sau không?

Tên còn lại lên tiếng, đảo mắt xung quanh.

_ Không có.

_ Được rồi, tiền đã chuyển, bên cô cũng đã xác nhận rồi, bọn tôi đi trước.

Chỉ hận bọn họ quá nhanh, vèo cái đã đi mất, bỏ lại mình tôi giữa nơi hoang vắng này, vội rung mình chỉ muốn ra thật nhanh khỏi đây, nhưng chưa kịp lên xe, linh tính tôi mách bảo có điều gì đó không đúng. Không hiểu tôi lấy đâu ra cái gan mà dám đi lòng vòng xung quanh để kiểm tra, chưa vội lên xe ra về. Đi một hồi rồi cũng thành lạc, tôi tự hối thúc bản than mình phải mau rời khỏi đây, không thể ở lại lâu thêm nữa. Bàn chân bỗng cử động nhanh hơn, chính xác là đang chạy, phía dưới bao phủ toàn lá cây, nên việc tôi chạy sẽ vang lên tiếng động lớn. Chợt cảm thấy bên tai cũng có âm thanh tương tự, tôi vội hoảng sợ “có người”

Bước chân dần trở lên nhanh hơn, lời nói của tên kia bỗng vang vọng trong đầu tôi, tôi đang làm việc phạm pháp, nếu như thật sự có người, không phải là chết sao?

Vừa chạy tôi vừa ngoái đầu lại phía sau để xem, vì không để ý, tôi đâm sầm về phía trước, sau đó vì lực quá mạnh lên ngã hẳn ra phía sau.

_ Cô gái, mong cô hợp tác chúng tôi nghi cô có liên quan đến việc buôn bán gái mại da^ʍ.

Tôi chưa kịp định hình lại trước mắt, thì phía sau đã có hai tên cảnh sát đến gần.

_ T-tôi không có, tôi chỉ là bị lạc!

_ Chúng tôi biết được ở đây thường xuyên là điểm giao dịch cho những cuộc buôn bán phạm pháp, và cô đây lại ở đây vào giờ này, chúng tôi đành bắt giữ cô là đối tượng tình nghi, nếu điều tra không phải, chúng tôi sẽ thả người.

_ Các anh đang vu khống, tôi thật sự là đi lạc, tôi một than con gái làm sao có thể làm chuyện đó.

_ Mong cô hợp tác, giải cô ta đi.

Tên cảnh sát trước mặt tôi lệnh cho hai tên đứng sau áp giải tôi đi. Chuyện lớn rồi đây, nếu như mọi chuyện bị bại lộ không phải tôi sẽ đi tù sao?

Một mình tôi không thể đánh lại ba tên cảnh sát này, đã vậy họ còn có vũ khí, không khéo lại thêm rối rắm. Chuyện đần trở lên ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Cảnh sát Min không giấu khỏi sự vui sướиɠ, vôi nhanh chân chạy thẳng đến phòng trong cùng, chỉ kịp gõ ba tiếng lên cửa, không đợi người bên trong lên tiếng, đã vội xông thẳng vào trong.

_ Cảnh sát Kim, đã tìm được đối tượng tình nghi rồi!!!

_ …