Bé Ngốc Bán Mình Nuôi Con

Chương 1

Cậu là một đứa ngốc, thật ra mới đầu cậu cũng không biết mình là một đứa ngốc, cậu có tay có chân giống như những người khác, sao lại ngốc được? Nhưng về sau nghe người khác nói nhiều, biết mình là một đứa ngu si, cậu cũng chấp nhận xưng hô này, chỉ có điều vẫn không hiểu lắm rốt cuộc mình khác người ta ở chỗ nào.

Cha của cậu là một con ma bài bạc hết ăn rồi nằm, cả ngày chơi bời lêu lỏng trong thôn, mẹ cậu là một nông dân trung thực an phận, cả ngày trông nom phần đất canh tác một mẩu ba của gia đình, nhà cậu vốn đã nghèo, mà cậu còn là một kẻ ngu si, càng không nhất thiết phải đi học đoàng hoàng, cậu đi học dăm ba năm thì ngoan ngoãn về nhà trồng trọt, kẻ ngốc mà, mặc dù không làm được công việc trí óc, công việc tay chân vẫn có thể làm được.

Cũng không biết tại sao, cha mẹ cậu đều trông rất bình thường, nhưng diện mạo của cậu lại rất ưu việt, chỉ nhìn mặt thôi, nói cậu là cậu chủ nhỏ nhà giàu cũng có người tin, giao một gương mặt xinh đẹp như thế cho một kẻ đần độn, cứ như là một trò đùa mà ông trời đã dành cho cậu, càng tồi tệ hơn chính là, cậu còn có một cơ thể song tính, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ non nớt kia của cậu là chủ đề mà nhà cậu luôn giữ kín như bưng, nếu như bị truyền ra ngoài, nói không chừng phải sống trong cảnh bị người ta đâm chọt, lời ra tiếng vào cả đời.

Ngay cả khi cha cậu đang gằn giọng mắng chửi người khác, cũng sẽ cố ý tránh chữ kia, có đôi khi cha cậu đang mắng hăng, cái chữ kia sắp thốt ra ngoài miệng, bỗng nhiên cha cậu thở mạnh: “Mày cái thằng Lờ…”

Sau đó phun một bãi nước miếng xuống đất bày tỏ sự khinh bị, càng biểu thị rằng cha cậu căm thù cái từ này đến tận xương tuỷ.

Cậu đã từng trải qua hai bước ngoặt của số mệnh, lần đầu tiên là lúc cậu mười tám tuổi, đó là một mùa hè nóng bức, ban đêm cậu nóng đến nỗi ngủ không được, nên đã chạy ra bờ sông tắm rửa, ngôi sao trong đêm không xinh đẹp lắm, bốn phía đen kịt một màu, cậu nhìn mà cứ mê mang, ngay cả khi bị một người đàn ông xa lạ bịt miệng lại, kéo lên bờ sông rồi xâm phạm, cậu cũng chỉ biết ngắm nhìn ngôi sao trên trời, chỉ thấy nửa người dưới đau đớn như muốn tê liệt, có chất lỏng nào đó chảy ra ngoài, lại có chất lỏng nào đó bắn vào trong, cậu không biết gì cả, cậu chỉ biết ngắm nhìn những chấm nhỏ đang lóe sáng trên trời, chỉ có ngắm sao, mới có thể giảm bớt cơn đau trên người cậu một chút.

Về sau bụng của cậu dần dần to lên, giống như có một hạt giống dơ bẩn đã nảy mầm trong bụng cậu vậy, cha cậu quen biết với một nhóm bạn, cùng nhau lên thành phố nói là muốn kiếm thật nhiều tiền, mẹ cậu vẫn như cũ, không phát biểu ý kiến gì, cũng không dám phát biểu, chỉ cúi đầu lo việc mình, sống qua một ngày với gương mặt chết lặng, cậu đi theo sau mông mẹ, rải hạt giống, bón phân, tưới nước, chờ đến mùa thu hoạch, đến khi mẹ cậu phát hiện bụng cậu to lên, mọi thứ đã quá trễ, đứa bé này đã thành hình giống như hạt mầm đã đến mùa thu hoạch, thế là cậu mơ mơ hồ hồ có thêm một đứa con gái, bé như một đoá hoa thuần khiết nở rộ ra trong cơ thể của cậu từ hạt giống dơ bẩn kia vậy.

Mẹ cậu hầu như ngày nào cũng rơi lệ: “Tạo nghiệt a, tạo nghiệt a.” Cậu ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, khờ dại hỏi: “Tạo cái gì ạ?” Cơ thể của con gái cậu mềm mại như đám mây trên trời vậy, tiếng cười ngọt như mật chảy ra từ thân cây, cậu chỉ cảm thấy đây là món quà mà trời cao đã ban cho cậu, một món quà tốt nhất.