Xuyên Thư: Xuyên Thành Tra A Sau Omega Ta Mang Thai

Chương 11

Lương Thích ho nhẹ một tiếng, nhìn Hứa Thanh Trúc trước, thấy mặt nàng nhàn nhạt, không có phản ứng gì, lúc này mới trả lời: “Không nghe thấy.”

Lâm Tịnh Xán đang mặc một chiếc váy Lolita màu cam có phần cúp ngực lớn, hai bên má ửng hồng, hai bím tóc buông xõa trên vai, ấn tượng đầu tiên là rất dễ thương.

Cô bĩu môi, trong giọng mang theo uỷ khuất: “Được rồi, tôi tha thứ cho cậu.”

Lương Thích: “...”

Ồ.

Người này bị bệnh công chúa?

Cũng chỉ là phỏng đoán thôi.

“Cậu ở đây làm gì vậy?” Lâm Tịnh Xán hỏi.

Lương Thích lời ít ý nhiều trả lời: “Bận chút việc.”

“Việc gì?”

Lương Thích: “...”

Vẻ mặt cô gần như suy sụp.

Nhưng vẫn miễn cưỡng ứng phó: “Một chút việc nhà.”

Nói đến đây chính là muốn tránh bị hỏi lại, nhưng Lâm Tịnh Xán cười cười: “Nhà cậu có chuyện gì mà tôi không biết? Cậu sẽ không kết hôn ngay cả tôi cũng từ chối? Tôi với cậu cùng lớn lên.”

Lương Thích bất đắc dĩ, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Quả thật không tiện nói.”

Sợ Lâm Tịnh Xán nói tiếp, cô phất tay: “Tôi đi trước đây.”

Nói xong kéo tay Hứa Thanh Trúc.

Cô kéo không chặt lắm, còn cố ý di chuyển đến cổ tay.

Ở trong giới giải trí nhiều năm, cô vẫn nắm được bản chất của một quý ông.

Bởi vì vấn đề xu hướng của cô, cô cũng sẽ hơi dè dặt với nhiều nữ diễn viên.

“Sư Tử.” Lâm Tịnh Xán vừa hô vừa đưa tay kéo Lương Thích, lại bị Lương Thích thoải mái tránh đi, cô quay đầu: “Còn có chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu có rảnh không? Cùng uống một ly cà phê đi.” Lâm Tịnh Xán mỉm cười lộ một hàm răng trắng: “Tôi vừa mới chụp một nhóm ảnh xong, hơi khát nước, đi uống cà phê nha.”

Đã xác nhận.

Người này chắc chắn mắc bệnh công chúa.

Cô ấy có một khuôn mặt trẻ con, cười rộ lên có vẻ ngây thơ trong sáng.

Từ trước đến nay, Lương Thích không thích kiểu này.

Lúc trước, Tôn Chánh Chánh hại cô bị bạo hành trên mạng cũng là diện mạo này.

Cô khó tránh khỏi mang theo chút cảm xúc cá nhân.

“Tôi không uống.” Lương Thích cự tuyệt: “Tôi với vợ còn có việc, chúng tôi đi trước.”

Cô kéo Hứa Thanh Trúc gần hơn trông thân mật và mơ hồ.

“A?” Lâm Tịnh Xán tiếc nuối trừng mắt nhìn: “Tôi vậy mà không thấy, Hứa tiểu thư cũng ở đây.”

Cô cong tay gõ đầu mình: “Xem trí nhớ của tôi này, ngay cả bộ dạng của cô cũng quên. Cô còn nhớ tôi chứ? Tôi có tham dự hôn lễ của cô, đêm đó tôi dìu Sư Tử vào phòng, cô hẳn là có ấn tượng phải không?”

Cô sợ Hứa Thanh Trúc phủ nhận, nhìn Hứa Thanh Trúc chằm chằm.

Hứa Thanh Trúc không chút do dự quay đầu nhìn lại, sau đó nhướng mày, giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, cười nhẹ một tiếng.

Lâm Tịnh Xán nhất thời mất hứng, chất vấn: “Cô cười cái gì?”

Hứa Thanh Trúc thu lại nụ cười, giọng nói nhàn nhạt: “Nhớ, tiểu thiên kim của tập đoàn Thịnh Mậu, thanh mai của Lương Thích, người có độ phù hợp 99% với tố tin tức của cô ấy, đúng không?”

“Ừ.” Lâm Tịnh Xán gật đầu nặng nề, sau đó tặc lưỡi: “Nhưng đáng tiếc, Sư Tử cuối cùng vẫn cưới cô.”

Cô hô một tiếng thân mật “Sư Tử”.

Là biệt danh cô đặt cho Lương Thích.

Một danh hiệu chỉ thuộc về cô.

Hứa Thanh Trúc nhìn thấu những trò vặt của cô nhưng cũng không vạch trần.

Cho dù cô vạch trần, Lương Thích cũng sẽ nói nàng *lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, Lâm Tịnh Xán căn bản không tệ như nàng nghĩ, không trà chút nào.

(*thường được dùng để chỉ việc lấy bụng dạ hẹp hòi của kẻ tiểu nhân mà suy đoán tấm lòng cao thượng của người quân tử.)

Việc một Alpha nữ không thể nhìn thấy trà của một Omega khác cũng coi như hợp tình hợp lý.

Nhưng Lương Thích thấy loại trà xanh khác, vừa nhìn đã biết.

Rốt cuộc, vẫn nghĩ Lâm Tịnh Xán quan trọng và đáng tin hơn.

Trước kia Hứa Thanh Trúc còn có thể bởi vì chuyện này mà thương tâm, có điều hiện tại căn bản không sao cả.

Cô cười nhẹ: “Hai người đi uống cà phê đi, tôi tìm em gái trước.”

Ánh mắt Hứa Thanh Trúc đảo qua cổ tay cô, dừng trên mắt cô, bốn mắt nhìn nhau.

Lương Thích nở một nụ cười ôn nhu.

Sau khi tỉnh dậy thì thấy Lương Thích dường như rất thích cười.

Cô ấy luôn gửi những tín hiệu thân thiện.

Hứa Thanh Trúc lại nhìn về phía tay nàng, cảm giác "người trước mắt này không phải Lương Thích" càng thêm ghét bỏ.

Nhưng nàng không nghĩ ra, nếu người này không phải Lương Thích thì sẽ là ai?

Sử dụng thủ đoạn gì để thay thế “Lương Thích”?

Trong khi nàng đang suy nghĩ, Lương Thích nhìn Lâm Tịnh Xán nói: “Tịnh Xán?”

Giọng điệu của cô nâng lên mang đến một cảm giác xa lạ.

Đôi mắt của Lâm Tịnh Xán uốn cong thành lưỡi liềm và cười một cách vô tội: “Tôi ở đây, làm sao?”

Giọng Lương Thích bình tĩnh nhưng cẩn thận nghe thì vừa nhạt vừa lãnh đạm: “Tôi cảm thấy cậu không nên uống cà phê.”

“Hả?” Lâm Tịnh Xán bất ngờ: “Ý của cậu là?”

Lương Thích mỉm cười: “**Yingshan Yunwu và West Lake Longjing khá thích hợp với cậu, cậu có thể thử.”

(**Là loại trà xanh của TQ mọi người có thể tìm trên gg để biết:>)

Lâm Tịnh Xán: “…?”

“Tôi với vợ tôi hạnh phúc và kết hôn là một điều may mắn.” Lương Thích nói: “Tôi không cảm thấy đáng tiếc chút nào, cậu nghĩ sao?”

Lâm Tịnh Xán: “…”

“Chúng tôi còn việc phải làm, đi trước đây.” Lương Thích nói xong rồi kéo Hứa Thanh Trúc rời đi, dừng một chút lại nói thêm: “Chúc cậu uống trà vui vẻ.”

Lâm Tịnh Xán: “...”

Chết tiệt.

Chờ các cô qua đường, Lâm Tịnh Xán mới phục hồi tinh thần, cô không thể tin được chỉ vào mũi mình hỏi: “Vừa nãy Lương Thích nói tôi uống trà?”

Những người bạn đứng một bên xem toàn bộ quá trình đều lắc đầu lại gật đầu.

“Có ý gì đây?” Lâm Tịnh Xán nóng nảy.

“Hình như, hình như…” Người bạn không muốn chọc giận Lâm Tịnh Xán nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nói thật: “Đó là trà xanh.”

Lâm Tịnh Xán tiện tay ném son môi trong tay xuống đất: “Mẹ nó, Lương Thích điên rồi sao?”

“Có khả năng...” Người bạn bên cạnh khẽ kêu một tiếng: “Đó không phải Lương Thích thì sao?”