Người đi đường vội vã, không ngừng lướt qua, thỉnh thoảng còn nghe được vài câu thán phục.
Tất cả đều khen Thanh Trúc.
Hứa Thanh Trúc thắt nơ băng tay xong, thu ngón tay mảnh mai lại và giữ khoảng cách thích hợp với Lương Thích.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười nhẹ, đáy mắt lạnh vừa phải giống như giếng cổ không gợn sóng, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng thể hiện rõ ràng.
Ánh mắt Lương Thích rơi vào đáy mắt nàng, sau đó liền thu hồi.
Cô không phải không nghĩ đến việc sẽ bị phát hiện.
Nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Tính cách của cô với nguyên thân vốn là hai thái cực, một phiền phức và một trầm lặng, bên thì bản tính phóng đãng, bên thì trầm tĩnh, nội liễm, cô xuyên vào không có khả năng không bị OOC.
Nhưng hiện tại...không phải là thời điểm tốt để thừa nhận.
Lương Thích dừng lại một lúc, sau đó cười nói: “Không phải.”
Hứa Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm, ý cười mở rộng vài phần, đáy mắt đối với cô ý đánh giá càng sâu, làm như muốn nhìn xem trong cái vỏ này rốt cuộc biến hoá cái gì, là người hay là quỷ.
Mà Lương Thích lại ngẩng mặt lên, nhẹ giọng cười: “Không phải Lương Thích thì tôi còn có thể là ai?”
Nàng cười lên ấm áp như gió xuân, như trăng sáng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
Nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Trúc, ánh mắt không có một tia công kích.
Hoàn toàn khác với nguyên thân.
“Ai biết.” Giọng Hứa Thanh Trúc trong trẻo lạnh lùng, mang theo vài phần linh cảm: “Có lẽ chỉ có cô biết?”
“Cô đã nói như vậy.” Bàn tay Lương Thích vừa được băng bó lại nhẹ nhàng đỡ trán, tỏ vẻ bất lực: “Tôi đương nhiên biết, tôi là Lương Thích.”
“Thật sao?” Khoé miệng Hứa Thanh Trúc cong lên cười, lộ ra một tia cao thâm khó đoán.
Nụ cười này rất giống với cái kiểu Lương Thích đã từng thấy trên bàn đàm phán.
Cô nghĩ rằng nếu Hứa Thanh Trúc không gả cho nguyên thân, làm một người vợ toàn thời gian, chắc chắn nàng sẽ là một người phụ nữ có nghề nghiệp rất tốt.
Trên thực tế, trong tiểu thuyết, Hứa Thanh Trúc rời bỏ cặn bã A sẽ thay đổi thời thế, trở thành tổng giám đốc công ty niêm yết.
Lương Thích hy vọng nửa kia sẽ có công việc.
Bởi vì công việc đại biểu cho sự tự tin.
Tình cảm của người yêu có thể thay đổi nhưng năng lực bản thân thì không.
Nếu muốn yêu người khác, trước hết phải yêu chính mình.
Suy nghĩ của Lương Thích đã lệch hướng trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Hứa Thanh Trúc, cô không hề sợ hãi, cười nói: “Đương nhiên, nếu tôi đổi thành một người nào đó? Tôi giới thiệu lại với cô một lần nữa thì sao? Tôi là Lương Hợp, em gái của Lương Thích?”
Cô cố tình dùng giọng điệu đùa giỡn để làm dịu bầu không khí.
Hứa Thanh Trúc bất động nhìn chằm chằm cô, trên mặt nụ cười cũng cứng đờ, giống như muốn nhìn thấu cô.
Lòng bàn tay Lương Thích toát mồ hôi.
Thành thật mà nói, bị nhìn chằm chằm như thế này cảm giác rất ngột ngạt.
Hơn nữa, Hứa Thanh Trúc đang cố tình gây áp lực cho cô.
Trên mặt cô nở một nụ cười hoàn mỹ, cũng không vội mở miệng, chờ Hứa Thanh Trúc lên tiếng trước.
Thật lâu sau, Hứa Thanh Trúc cười nói: “Phải không? Lương Hợp.”
Giọng nói của nàng lạnh lùng mà quyến rũ, nàng nhẹ nhàng nói ra cái tên này, dường như từng chữ, như cầm lông vũ cọ vào lòng người, mỗi khi nàng nói ra một từ, đỉnh trái tim của Lương Thích lại run lên. Sau đó, thậm chí cô còn lặng lẽ nuốt nước miếng.
Có vẻ như...vì ngoại hình và giọng nói của đối phương quá ưu việt dẫn đến cô hơi... mất kiểm soát.
Dù gì cũng là Omega số 1 của Hải Châu, là đối tượng trong mộng của vô số Alpha.
“Ân hừ.” Lương Thích trong lòng phát hoảng, nhưng trên mặt nửa phần cũng không lộ ra, cô dù sao cũng là người từng đạt được giải Kim Kê nữ phụ xuất sắc nhất, đương nhiên không thể thua với một người không có kỹ năng diễn xuất: “Tôi cảm thấy cái tên này không tồi.”
“Nhưng Lương Thích không có em gái.” Hứa Thanh Trúc nói: “Cô ấy chỉ có hai chị gái và một anh trai.”
Lương Thích tặc lưỡi trong lòng.
Quả là nữ chính, thật thông minh.
Đây là lừa gạt cô?
May mắn thay cô biết một số nội dung.
“Thật sao?” Lương Thích cười cười: “Tôi đã lâu không liên lạc, lại không biết rằng trong đó có một người anh đã đổi giới tính, vậy người đổi giới tính là Lương Tân Chu hay Lương Tân Hòa?”
Đáy mắt Hứa Thanh Trúc hiện lên một tia kinh ngạc: “Thì ra cô còn nhớ rõ.”
“Đương nhiên, nếu ngay cả anh chị của mình cũng không nhớ, chẳng phải tôi là kẻ ngốc sao?” Lương Thích nói.
Nói xong còn ở trong lòng bổ sung một câu, cũng không phải anh chị ruột.
Cha mẹ nguyên thân không biết đang ở góc xó xỉnh nào.
Theo sự phát triển của tiểu thuyết, bố mẹ của loại nữ phụ pháo hôi này nhất định là người xấu, hoặc vì tiền hay vì thế, cũng là một tiểu công dân cực kỳ hám lợi và thiển cận, đó là lý do tại sao họ khiến nữ phụ thay đổi.
Lương Thích đối với việc này cũng không ôm hy vọng.
Cô chỉ hy vọng sau này nếu sự thật tìm được bố mẹ ruột, không trở thành gánh nặng cho cô là tốt rồi.
“Nếu như anh Tân Chu và Tân Hoà nghe được lời này, sợ là sẽ cảm động rơi nước mắt.” Lời nói Hứa Thanh Trúc mang theo châm chọc, Lương Thích cũng tiếp thu nhưng cô nhìn Hứa Thanh Trúc: “Cô hình như cũng không giống Hứa Thanh Trúc.”
“Thế ư?” Hứa Thanh Trúc nhàn nhạt nhìn qua, quay đầu hỏi cô: “Vậy cô cảm thấy tôi giống ai?”
“Không biết.” Lương Thích nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhu hòa: “Chỉ sợ chỉ có cô biết.”
Cô dễ dàng *bốn lạng bạt ngàn cân, đem đề tài này trả lại cho Hứa Thanh Trúc.
(*động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.)
“Lương Thích thích dùng tay phải.” Hứa Thanh Trúc nói: “Nhưng cô dường như thuận tay trái, cô luôn xách đồ bằng tay trái, ngay cả bàn tay bị trầy xước cũng là tay phải.”
Lương Thích không nghĩ tới Hứa Thanh Trúc quan sát tỉ mỉ như vậy, cô cười nói: “Thật ra tôi thuận cả hai tay, không tin có thể hỏi bố mẹ tôi.”
Hứa Thanh Trúc chắc chắn sẽ không hỏi bố mẹ Lương về vấn đề này.
Bởi vì Lương Thích kết hôn với Hứa Thanh Trúc, bố mẹ Lương vốn không đồng ý.
Lương Thích chỉ thích danh tiếng của Hứa Thanh Trúc, cũng thích mặt nàng nhưng bố mẹ Lương lại coi trọng gia thế hơn, nếu để bố mẹ Lương chọn, họ chắc chắn sẽ chọn Lâm Tịnh Xán, bạn thanh mai của nguyên thân, là thiên kim của tập đoàn Thịnh Mậu.
Vào thời điểm nguyên thân vì muốn cười Hứa Thanh Trúc đã cãi vã lớn với người nhà một hồi.
Trong đầu Lương Thích còn lưu lại đoạn ký ức này nên cô càng không rõ, vì sao sau khi kết hôn, tính tình nguyên thân lại thay đổi lớn như thế, bắt nạt Hứa Thanh Trúc liên tục.
“Vậy sao? Ngược lại tôi không biết.” Hứa Thanh Trúc từ ghế dài đứng lên, gió lay động mái tóc dài và váy của nàng, eo thon gầy kia nhìn qua rất thích hợp để ôm chặt vào mùa thu.
Nàng vén tóc ra sau tai: “Xem ra cô đã thay đổi nhiều rồi.”
Giọng nàng nói rất nhẹ, phần lớn là thăm dò.
Lương Thích dễ dàng nói lại: “Cô cũng thế.”
Hứa Thanh Trúc nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn cô, hơi nhướng mày: “Cụ thể?”
“Không còn ấm áp nữa.” Lương Thích nói: “Lại rất ghét tôi.”
Hứa Thanh Trúc mỉm cười.
Nàng đối diện Lương Thích, nhìn xuống, đồng tử màu nâu nhìn qua bạc tình lại thờ ơ: “Đó là bởi vì…”
Cô dừng lại một chút: “Tôi không thích cô nữa.”
Lương Thích ngẩng đầu lên, nếu khoảng cách gần hơn nữa thì có thể có một nụ hôn.
Là mức độ mà linh hồn sắp tới gần.
Nhưng hai cô lại cách nhau rất xa.
Lương Thích khẽ liếʍ môi: “Vậy thì tôi... lại bắt đầu thích cô.”
Ánh mắt cô cong lên, trong mắt tất cả đều là thành kính: “Có lẽ chúng ta có thể làm quen lại một lần nữa.”
Lời vừa dứt, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô: "Sư tử."
Lương Thích còn không kịp phản ứng, đến khi Omega có tướng mạo ưu việt đứng trước mặt cô, còn cố ý chen vào Hứa Thanh Trúc một chút, bày ra biểu cảm vừa đáng yêu vừa làm nũng: “Sư tử, tôi vừa mới kêu cậu tại sao cậu không để ý đến tôi?~”
Lương Thích: “...?”
Đây hình như là Lâm Tịnh Xán?
Mẹ ơi, cứu mạng.