“Giá trị xui xẻo là cái gì?” Lương Thích hỏi trong đầu, hy vọng rằng hệ thống sẽ cho cô một câu trả lời.
Nhưng nó không lên tiếng.
Không khí trong phòng lạnh như băng, hai chị em giận nhau.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Hình phạt cấp một là gì?” Lương Thích lại hỏi.
Hệ thống vẫn không trả lời.
Lương Thích trong lòng cảm thấy khó chịu, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách trong phòng, xác nhận trong phòng không có người thứ tư, cửa sổ cũng đóng chặt, tuyệt đối sẽ không có người từ cửa sổ nhảy vào.
Khi cô đang căng thẳng, giọng nói lanh lảnh của Hứa Thanh Á vang lên: “Chị Lương, tay của chị...”
Lương Thích nghe vậy giơ tay lên, chỉ thấy lòng bàn tay cô có một vết máu rất dài, đang rỉ ra ngoài, máu ngưng tụ thành giọt rơi trên mặt đất, khi không nhận ra vết thương này thì không cảm thấy đau, một khi nhìn thấy, liền cảm giác da thịt trong lòng bàn tay bị lưỡi dao xẹt qua, trong đầu cô còn đang phát lại âm thanh kia không ngừng.
Nó có thể được gọi là một sự tra tấn kép cả cơ thể lẫn tâm trí.
Đây là hình phạt cấp một sao?
Lương Thích cau mày càng chặt, lúc quay phim cô thường xuyên bị thương, bệnh lâu thành y, khi nhìn thấy vết máu, phản ứng đầu tiên của cô là chắp tay sau lưng và ngón tay nhẹ nhàng cuộn vào lòng bàn tay nhưng quá đau để cuộn lại.
Cô cười nhẹ: “Không sao, hai người nói chuyện đi, tôi đi xử lý vết thương.”
“Chị hình như bị thương rất nặng.” Hứa Thanh Á lo lắng tới gần: “Em đi cùng chị.”
“Không cần, em cùng cô ấy nói một chút đi.” Lương Thích nói: “Chị đi tìm tiệm thuốc nào đó băng bó là được.”
Nói xong, cô liếc nhìn Hứa Thanh Trúc, phát hiện nàng đang nhìn sang với ánh mắt dò xét.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lương Thích là người đầu tiên nhìn qua chỗ khác.
Vết thương trong lòng bàn tay cô cũng không phải là không giải thích được, vào đêm cô xuyên đến đây, để không đánh dấu Omega đang phát tình và giữ cho mình tỉnh táo, cô đã dùng con dao nhỏ rạch một đường trên lòng bàn tay.
Nhưng vết đó không dài, cũng không sâu như thế này.
Bác sĩ đã băng bó cho cô rồi, chỉ có miếng băng ở lòng bàn tay.
Lòng bàn tay đau đến không chịu nổi, cô xoay người rời đi, còn không quên dặn dò : “Nói chuyện xong thì gọi cho tôi.”
Chưa kịp ra cửa, Hứa Thanh Trúc đứng lên, thanh âm lạnh lùng: “Tôi đi cùng cô.”
Lương Thích cự tuyệt: “Không cần.”
Hứa Thanh Trúc không nghe, đi lên giữ chặt bàn tay kia của cô: “Đi thôi.”
Tay của Omega nhỏ hơn so với Alpha, hơn nữa Hứa Thanh Trúc lại gầy, bàn tay có vài phần mát mẻ kia bất ngờ đặt vào lòng bàn tay của Lương Thích, ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô .
Lòng bàn tay bỗng nhiên trở nên nóng bừng.
Lương Thích quay đầu nhìn Hứa Thanh Trúc.
Nàng được xem là cao hơn trong số các Omega khác, chiều cao 1m66, còn Lương Thích thì 1m73.
Lúc này Hứa Thanh Trúc hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, đầu ngón tay lướt nhẹ trên lòng bàn tay Lương Thích, giọng nói cố ý mềm mỏng: “Tôi đi với cô.”
Lỗ tai Lương Thích đột nhiên đỏ lên.
Mặc dù khi quay phim cũng từng nắm tay nhưng cảm giác ấy hoàn toàn khác với hiện tại.
Các cô thậm chí còn sinh con, đó là ảo giác của bạn gái cô.
Họ sẽ yêu nhau cả đời và ở bên nhau đến già.
“Đi thôi.” Hứa Thanh Trúc thấy cô bất động, lắc lắc cánh tay cô: “Còn đứng ngây ra đó làm gì.”
Lúc này Lương Thích mới hoàn hồn: “Được.”
----------------------------------------------------------------------------------------------
Bên ngoài gió lớn, có vẻ một trận mưa sắp đổ xuống.
Gió thổi khiến Lương Thích tỉnh táo hơn một chút.
Mà Hứa Thanh Trúc vừa vào thang máy, liền buông tay cô ra, cũng thu lại nụ cười, đứng cách cô rất xa.
Chỉ là ánh mắt như có như không lướt qua bàn tay bị thương của cô.
Lương Thích biết cô đang diễn kịch, diễn cho Hứa Thanh Á xem.
Nhưng kỹ năng diễn xuất còn non nớt, mù quáng chỉ quan tâm đến việc thể hiện tình cảm mà quên mất tình cảnh quy định.
Thấy người mình yêu bị thương, lẽ ra phải lo lắng sợ hãi, tuy nhiên, trên mặt Hứa Thanh Trúc lại không lộ ra bất kỳ sự xao động nào.
Diễn xuất của nàng ấy vẫn cần được cải thiện.
Lương Thích cũng không vạch trần, cô im lặng làm người công cụ một hồi.
Đối diện khách sạn là một hiệu thuốc lớn, Lương Thích muốn băng qua đường mua thuốc thì bị Hứa Thanh Trúc ngăn: “Tôi đi, cô đứng đây…”
Nàng chỉ vào chiếc ghế bên đường: “Ở đó đợi tôi.”
Lương Thích luôn ngại làm phiền người khác, trước đây cô thường xuyên bị thương trong đoàn làm phim nên đã quen với việc tự lập.
Cô lắc đầu: “Không cần thiết, tôi đi là được.”
Hứa Thanh Trúc cũng không nói nói nhiều, trực tiếp đi qua đường, Lương Thích im lặng theo phía sau nàng.
Đến tiệm thuốc, Hứa Thanh Trúc quen thuộc tìm được nước khử trùng và băng gạc, sau khi tính tiền mang thuốc rời đi, đi đến chiếc ghế cách hiệu thuốc gần nhất thì dừng lại.
Cô ngồi đó, gió thổi tung làn váy vàng rực rỡ, ánh mắt lạnh lùng băng lãnh nhưng lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tỉ lệ quay đầu gần như là 100%.
“Omega này thật đẹp.”
“Quả thực, tôi muốn hỏi phương thức liên lạc.”
“Đừng nghĩ đến, người ta đều có Alpha của mình rồi.”
“…”
Thỉnh thoảng, một vài lời từ cuộc thảo luận nhỏ của người qua đường lọt vào tai Lương Thích, cô cũng hơi liếc mắt rồi thu hồi.
Bây giờ Lương Thích cũng không có tâm tư quan tâm đến bất cứ điều gì.
Cô chỉ muốn biết giá trị xui xẻo là gì? Đó là lời nguyền vận mệnh hay cô đã làm gì sai?
Vì sao cô phải chịu đựng nhiều như vậy mà không có lý do?
Cái hệ thống rác rưởi này.
Lương Thích ở trong lòng mắng vài câu, nghĩ đến xuất thần không nghe thấy Hứa Thanh Trúc gọi cô.
Cho đến khi Hứa Thanh Trúc nhẹ nhàng đẩy cô một cái: “Đưa tay đây.”
Lương Thích hoàn hồn lại, cô chậm rãi đưa tay qua, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Những ngón tay đang nắm tay cô đột nhiên siết chặt lại, cô ngẩng đầu nhìn nàng như suy nghĩ điều gì.
Lương Thích đang nghĩ về những thứ khác nên cũng không chú ý.
Mà Hứa Thanh Trúc vô cảm lấy miếng bông ra, rửa sạch vết máu trong lòng bàn tay cho cô.
Cơn đau khiến Lương Thích định thần lại, cô nhìn Hứa Thanh Trúc đang nghiêm túc.
Cách xử lý vết thương của Hứa Thanh Trúc rất chuyên nghiệp, sức lực vừa phải, có thể thấy nàng thường xuyên xử lý vết thương.
Nhưng Hứa Thanh Trúc có bố mẹ yêu thương, gia cảnh cũng tốt, cho dù việc kinh doanh của Hứa gia gặp khủng hoảng, đứng trên bờ vực phá sản, bố mẹ cũng không để nàng phải chịu thiệt thòi một chút nào.
Gả cho nguyên thân là Hứa Thanh Trúc chủ động nói ra.
Nguyên thân cũng không phải quá cặn bã, không đến mức bạo lực gia đình... Đúng không?
Lương Thích đang miên man suy nghĩ thì Hứa Thanh Trúc bỗng nhiên hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Cô hình như băng bó vết thương rất thành thạo.” Lương Thích nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tay Hứa Thanh Trúc dừng lại, cười khẽ một tiếng.
Mái tóc dài xõa xuống bên mặt, khóe miệng cong lên một vòng cung dễ nhìn, dù chỉ thấy một bên khuôn mặt cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
Lương Thích sững sốt một lát, rồi thầm nghĩ: Không hổ là nữ chính của tiểu thuyết.
“Có chuyện gì buồn cười sao?” Lương Thích hắng giọng, sợ người khác nhìn thấu sắc mặt của cô.
Hứa Thanh Trúc thu liễm ý cười, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Không có gì.”
Nàng vừa dứt lời, âm thanh máy móc của hệ thông đột nhiên vang lên trong đầu:【Giá trị xui xẻo là giá trị do Cục quản lý oán hận tạo ra để cân bằng sinh thái, giá trị càng cao, hình phạt tương ứng càng nặng. Nó sẽ được kích hoạt một lần khi tích lũy đến bội số của 8, mỗi khi kích hoạt ba lần thì hình phạt bổ sung sẽ được đưa ra, không có giới hạn.】
Lương Thích: “...?”
Lửa giận trong lòng Lương Thích bùng lên, hệ thống dùng âm thanh vui vẻ nói: 【Kí chủ, lý giải một chút, đều là người làm công, không dễ dàng nha.】
Lần này hệ thống không giải thích mơ hồ như đã từng với giá trị may mắn mà lập một danh sách liệt kê giống như hóa đơn mua sắm ở siêu thị.
【Kích hoạt PTSD 5 của Hứa Thanh Trúc
Thiên vị Hứa Thanh Á 1
Kích hoạt uỷ khuất của Hứa Thanh Trúc 1
Kích hoạt mức độ tức giận của Hứa Thanh Trúc 1
Lưu ý: Quyền giải thích cuối cùng thuộc về Cục quản lý oán khí.】
Lương Thích: “...”
Đây là hệ thống rác rưởi gì?!
“Nghĩa là nếu tôi làm Hứa Thanh Trúc tức giận, tôi sẽ tích điểm oán hận?” Lương Thích lạnh giọng hỏi.
Hệ thống:【Trên lý thuyết mà nói, đúng là vậy.】
Lương Thích trong lòng nén giận, còn chưa lên tiếng thì hệ thống liền an ủi:【Yên tâm, chúng tôi chỉ tuân theo quy tắc, sau này ngươi muốn làm gì thì làm.】
Hệ thống biết nó sai lại làm nũng.
【Miễn là ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không có hình phạt thứ hai cho việc này.】
“Nếu tôi không làm thì sao?” Lương Thích hỏi ngược lại.
Hệ thống:【...Cho ngươi một cơ hội.】
Lương Thích: “?”
Hệ thống:【Giá trị may mắn của ngươi đã tích lũy đến mười phần, một món quà nhỏ sẽ được phát cho ngươi ngay lập tức: 30.000 NDT.】
Lương Thích: “...?”
Đây là sau khi đánh một cái lại cho quả ngọt ăn?
Sau đó, điện thoại của cô khẽ rung lên, quả nhiên cô nhận được một tin nhắn chuyển khoản ngân hàng từ một tài khoản không xác định, kèm theo một câu:【Biểu hiện của bạn đã đạt được mục tiêu thu phục, xin hãy cố gắng tiếp tục phát huy nha! ^-^】
Lương Thích im lặng một hồi, hiện tại cô chỉ muốn phá hỏng hệ thống này, được chứ?!
Cái biểu tình khốn kiếp.
Không đợi cô hỏi lại, hệ thống đã trốn mất:【Có nhiệm vụ khác đang gọi, đi trước đây, ngươi cố lên!】
“Có cái rắm.” Lương Thích phun tào.
Mà Hứa Thanh Trúc giúp cô băng bó vết thương vừa thắt lại nút băng cuối cùng, còn thắt thêm một cái nơ.
Nó không hợp với khí chất mạnh mẽ của Alpha chút nào.
Lương Thích nhìn sắc diện của đối phương, hình như…dịu đi một ít tức giận.
Không ngờ, Hứa Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng cô, môi đỏ mọng khẽ mở: “Cô…”
Trong chốc lát, khóe miệng cong lên cười, mặc dù là câu hỏi nhưng lại chắc chắn nói: “Cô không phải Lương Thích đúng chứ?”