Xuyên Thư: Xuyên Thành Tra A Sau Omega Ta Mang Thai

Chương 8

Chiếc xe sang trọng màu xanh lá bắt mắt dừng bên cao ốc Vân Đỉnh, Lương Thích cởi dây an toàn, liếc mắt nhìn Hứa Thanh Trúc.

Giọng Hứa Thanh Trúc đều đều: “Tôi sẽ đáp ứng cô.”

Lúc nói đôi mắt lạnh nhạt liếc qua Lương Thích.

Lương Thích: “...”

Giống như đang nhắm vào cô.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi hỏi rồi sẽ gọi cho cô, cô ở trên xe chờ một lát là được, tôi sẽ nhanh thôi.”

“Đã biết.” Hứa Thanh Trúc nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn thấy được vẻ mệt mỏi, không nói nên lời: “Cô đi đi.”

----------------------------------------------------------------------------------------------

Lương Thích gọi lại cho Hứa Thanh Á để hỏi vị trí cụ thể của em ấy.

“Em ở KFC tầng một.” Hứa Thanh Á hỏi: “Chị Lương Thích, chị muốn uống gì? Em gọi cho chị.”

“Không cần.” Lương Thích nói: “Em đừng đi đâu hết chị sẽ đi ngay.”

“Em thấy chị rồi, em đang ngồi ở bàn thứ ba từ cửa vào.” Hứa Thanh Á nói vị trí của mình.

“Được.”

Lương Thích cúp điện thoại, đảo mắt qua cửa kính KFC đã được lau sạch sẽ, liền thấy Hứa Thanh Á.

Cô rất dễ nhận ra, trong cả cửa hàng KFC chỉ có một cô gái đang cầm điện thoại.

Lương Thích chạy vài bước, đẩy cửa KFC ra, Hứa Thanh Á lập tức vẫy tay với cô.

Khi hoàn toàn thấy rõ trang phục của Hứa Thanh Á, Lương Thích bỗng nhiên biết vì sao nguyên thân và Hứa Thanh Á có thể hợp nhau.

Mắt thẩm mĩ hoàn toàn là cùng một loài mà ra!

Hứa Thanh Á để kiểu tóc dreadlock, mặc quần đùi cao bồi rách, chân thon dài bại lộ ra ngoài, nửa thân trên là một chiếc áo thun bó sát hở vai, xương quai xanh được che phủ bởi phấn hồng và được trang điểm đậm.

So với Hứa Thanh Trúc một chút cũng không giống.

Qua lớp trang điểm đậm, các đường nét trên khuôn mặt có vài phần tương tự Hứa Thanh Trúc.

Một cô nhóc chỉ mới mười lăm tuổi lại trông như ngoài đôi mươi, ăn mặc chững chạc hơn so với tuổi thật.

“Chị Lương Thích.” Hứa Thanh Á cười cười ngọt ngào, sau đó cảnh giác hỏi: “Chị tới một mình sao?”

Lương Thích ngồi đối diện với con nhóc cảm thấy không tự nhiên lắm, gật đầu, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Em muốn số tiền đó để làm gì?”

“Em đều nói rồi, bố em khoá thẻ của em.” Hứa Thanh Á khẽ hừ một tiếng: “Em không có chỗ ở nên đến khách sạn.”

“Tại sao bố em lại khoá thẻ?” Lương Thích hỏi.

Nếu không gặp Hứa Thanh Á, Lương Thích có thể cảm thấy bố mẹ Hứa gia có vấn đề, nói không chừng còn quá độc đoán, ngang ngược gì đó.

Nhưng bây giờ thấy Hứa Thanh Á, cô cảm thấy mình đã có định kiến.

“Bố em đã ném những thứ liên quan đến Xán Xán ra nhà rồi xé tấm poster của Xán Xán.” Hứa Thanh Á nhắc tới chuyện này liền tức giận, nước mắt em ấy chảy xuống: “Em đã tiêu hết tiền túi của mình để mua được những thứ đó, bố thật quá đáng.”

Lương Thích: “…”

Thế mà lại là một fan cuồng.

“Vậy tại sao em không dám để cho chị em biết?” Lương Thích dò hỏi: “Chẳng lẽ chị em cũng phản đối việc em hâm mộ thần tượng sao?”

Hứa Thanh Á hừ một tiếng: “Chị ấy không phản đối, chị ấy chỉ nghĩ từ góc độ của bố mẹ sẽ cho rằng em gây sự vô cớ. Chị ấy là con gái cưng của bố mẹ.”

Sau khi kể, Hứa Thanh Á cầu xin nhìn Lương Thích: “Chị Lương, chị sẽ giúp em chứ?”

Nói xong còn chớp chớp đôi mắt được trang điểm đậm.

Mặc dù Lương Thích đã quen với việc trang điểm trên sân khấu nhưng nó dễ nhìn hơn cái này.

Có thể thấy Hứa Thanh Á vẫn là một người mới trong việc trang điểm, lớp trang điểm quá đậm và hơi bóng.

“Chị sẽ giúp em.” Lương Thích đưa ra một câu trả lời chắc chắn, điều này khiến Hứa Thanh Á vui vẻ, nhưng rất nhanh, Lương Thích chuyển đề tài: “Có điều em phải rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, thay quần áo mới rồi cùng chị đi gặp chị em.”

Khuôn mặt của Hứa Thanh Á liền suy sụp.

“Chị Lương Thích, trước kia chị không phải như vậy.” Hứa Thanh Á chán nản nói: “Chị luôn trực tiếp đưa tiền cho em, lần này..”

Cô nhóc dừng lại một chút rồi cảnh giác: “Có phải chị ấy ép chị không?”

Lương Thích lắc đầu: “Chị với cô ấy đã kết hôn nên tụi chị phải tôn trọng lẫn nhau, không có sự cưỡng bức ở đây.”

Hứa Thanh Á vẻ mặt chắc chắn: “Em không tin.”

Lương Thích: “…”

“Chị em dịu dàng như vậy, em có hiểu lầm gì về cô ấy không?” Lương Thích không hiểu.

Cô thấy Hứa Thanh Trúc tuy rằng tính cách lạnh lùng nhưng đó đều là do nguyên thân làm quá nhiều chuyện tổn thương nàng, hại nàng thiếu chút nữa chết, cho nên đối với cô vẫn lạnh mặt cũng là điều dễ hiểu.

Trước mặt Triệu Tự Ninh và Bạch Vi Vi, Hứa Thanh Trúc là một người dịu dàng.

Nàng còn chào hỏi Trình Nhiễm một cách lịch sự.

Hoàn toàn bận tâm về thể diện của mình.

Đây là sự ôn nhu từ trong xương cốt chảy ra.

Lương Thích rất thích những cô gái dịu dàng như vậy.

Bây giờ đến lượt Hứa Thanh Á kinh ngạc: “Chị thế mà cho rằng chị của em ôn nhu, chị có hiểu lầm gì về chị ấy?”

Lương Thích: “...”

Không có nhiều thời gian, Lương Thích cũng không thảo luận với Hứa Thanh Á về việc rốt cuộc Hứa Thanh Trúc có ôn nhu hay không.

Hơn nữa cô luôn tin tưởng những cái mà mình thấy hơn là người khác nói.

Cô đã quen với việc đánh giá một người khi tiếp xúc với người nào đó.

“Chị có thể cho em tiền.” Lương Thích nói: “Nhưng em phải nghe lời chị.”

Hứa Thanh Á nhíu mày: “Quên đi, em đi tìm người khác.”

“Tìm ai?” Lương Thích hỏi.

“Bạn.” Hứa Thanh Á thuận miệng đáp rồi tiện thể đâm cô một nhát: “Dù sao chị cũng không đưa tiền cho em, em tìm ai thì liên quan gì đến chị?”

Lương Thích trầm mặc.

Khi Hứa Thanh Á đi ra, cô lặng lẽ đi phía sau em ấy.

Lúc ra khỏi bệnh viện, cô đã thay quần áo cho thuận tiện.

Mặc một chiếc áo len nhẹ và quần jean, trang phục rất giản dị, với thể lực của mình, cô dễ dàng bước đến trước mặt Hứa Thanh Á.

Lương Thích nhìn Hứa Thanh Trúc ngồi trong xe.

Nàng đang chăm chú quan sát bên này.

Lương Thích ngăn Hứa Thanh Á lại: “Chị không phải bảo em về nhà, chỉ muốn ngồi xuống nói chuyện với em.”

“Về cái gì?”

“Chị cho em một cái phòng nhưng trước tiên em gặp chị em có được không?” Lương Thích tiếp tục nói: “Cô ấy đã lâu không gặp, có chút nhớ em.”

“Cho nên, chị của em tới?” Hứa Thanh Á lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của cô.

Lương Thích gật đầu: “Đúng vậy.”

Khí thế tràn đầy của Hứa Thanh Á liền giảm xuống.

“Cho tiền là chuyện nhỏ.” Lương Thích áp dụng chính sách mềm mỏng: “Người nhà không thể tiếp tục chia rẽ như thế. Khi em gặp chị mình, chị sẽ giúp em.”

Hứa Thanh Á có chút thả lỏng.

Lương Thích lại nói thêm: “Chị sẽ giúp em tìm khách sạn, cũng sẽ cho em tiền, những ngày em không muốn về nhà, chị đều sẽ giúp.”

Dụ hoặc này quá mê người.

Hứa Thanh Á cuối cùng không kìm được mà gật đầu.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Khách sạn Lương Thích tìm chính là một khách sạn trên danh nghĩa của Lương gia.

Cô nhóc chỉ cần báo tên Lương Thích là có thể tùy ý ở phòng cao cấp.

Bây giờ Lương gia còn chưa tìm được đại tiểu thư chân chính, cô còn có thể hưởng thụ một ít tiện nghi.

Trong cốt truyện tiểu thuyết, “Lương Thích” không phải là con gái của nhà họ Lương, cô có hai người anh trai và một người chị gái, họ được xem là sủng em gái vô cùng nhưng hành vi của nguyên thân quá nhẫn tâm nên họ không muốn quản, cũng không chiều chuộng cô ấy nữa.

Đợi đến khi trong nhà tìm lại được tiểu thư thật, giống như muốn cái gì cho cái đó, tiền tài, danh lợi, tài nguyên đều đưa cho thiên kim tiểu thư chân chính.

Mà “Lương Thích” liền thành chó nhà có tang.

Bây giờ Lương Thích đang gặp quá nhiều khó khăn, khi cô đến một nơi xa lạ, có một hệ thống yêu cầu cô phải thu được điểm may mắn, có điều đối tượng của cô lại hoàn toàn cảnh giác.

Đối với nội dung trong sách, cô chỉ biết một số nhân vật quan trọng và ý chính còn những nội dung phụ khác thì cô không rõ.

Tình hình này đối với cô một chút cũng không tốt.

Không còn cách nào khác ngoài việc dựa vào gia thế của Lương gia trước.

Khi cuộc sống của cô đi đúng quỹ đạo, cô sẽ chọn lại nghề cũ với kỹ năng diễn xuất của mình, cô nhất định sẽ có chỗ đứng trong làng giải trí, cho dù hơi kém may mắn thì cô cũng có khả năng sinh sống.

Đến lúc đó, cô sẽ chủ động rời xa Lương gia và ly hôn với Hứa Thanh Trúc.

Dựa theo nội dung chính trong sách mà nói, về sau Hứa Thanh Trúc sẽ gặp nhiều Alpha thích nàng, mà cô chỉ là cái bia đỡ đạn.

Cô thuận theo câu chuyện và thoát khỏi thành công.

Tất nhiên, mọi chuyện đều được xây dựng trên cơ sở cô có được cơ thể này.

Nếu trong vòng ba tháng không thể lấy được 80 điểm may mắn, cô sẽ... chết.

Tất cả mọi thứ đều là hư ảo.

Lương Thích hai lần đưa chị em Hứa Thanh Trúc đến phòng cao cấp, lần đầu đưa Hứa Thanh Á đến rồi bảo em ấy tẩy trang và thay quần áo, lần thứ hai là mang Hứa Thanh Trúc vào, còn nói với nàng nhất định phải nói chuyện thật tốt, Hứa Thanh Á có vẻ hơi phản nghịch.

Hứa Thanh Trúc gật đầu, khi Lương Thích mở cửa phòng, nàng lịch sự nói tiếng cảm ơn.

Từ đầu đến cuối, nàng đều duy trì dáng vẻ lịch sử cùng xa cách.

Trong phòng.

Hứa Thanh Trúc và Hứa Thanh Á đã lâu không gặp, khi hai người nhìn nhau thì cảm thấy khá xa lạ.

Mà Hứa Thanh Á sau khi rửa mặt lại giống với Hứa Thanh Trúc năm phần, hai người yên lặng nhìn nhau, Lương Thích phá vỡ bầu không khí: “Hai người đói bụng không? Muốn ăn chút gì chứ? Tôi đi mua.”

“Không cần.” Hứa Thanh Trúc đáp: “Tôi không đói bụng.”

“Em cũng không đói.” Hứa Thanh Á ngồi trên sô pha, cúi đầu bấm điện thoại.

“Em định khi nào trở về?” Hứa Thanh Trúc ngồi đối diện em ấy, thấp giọng hỏi: “Sao lại cùng bố cãi nhau? Không phải đã hứa với chị sẽ không cãi nhau với bố nữa sao?”

“Là bố muốn cãi nhau với em.” Hứa Thanh Á cáu kỉnh nói: “Bố vứt những đồ liên quan đến Trần Kinh Xán và xé tấm poster của em.”

“Thần tượng và bố, ai quan trọng hơn?” Hứa Thanh Trúc cau mày: “Bố ở nhà rất tức giận...”

Nàng còn chưa kịp nói xong, Hứa Thanh Á liền đập điện thoại xuống sô pha, lớn tiếng hét: “Thần tượng của em quan trọng hơn! Thôi đi!”

“Hứa Thanh Á!” Hứa Thanh Trúc gọi nàng một tiếng: “Em quên mình mang họ gì sao?”

“Chị quan tâm em làm gì!” Hứa Thanh Á nói: “Kết hôn xong, chuyện gia đình không cần chị lo lắng.”

“Vậy em tìm Lương Thích làm gì?” Hứa Thanh Trúc lạnh lùng nói: “Cũng không phải chị kết hôn với cô ấy.”

“Không...” Lương Thích chỉ có thể xen vào để làm dịu bầu không khí: “Mọi người bình tĩnh đi.”

“Về sau đừng tìm Lương Thích.” Ngữ khí Hứa Thanh Trúc cứng rắn.

Lương Thích sợ rằng hai chị em sẽ hoàn toàn căng thẳng nên cô không thể không hòa giải và nói: “Không sao, nếu em ấy cần giúp đỡ, em ấy có thể tìm tôi.”

Kết quả là Hứa Thanh Trúc lườm cô một cái, cô xấu hổ sờ sờ mũi.

Hai chị em vẫn đứng đờ ở đó.

Lương Thích xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, lúc cô đang muốn làm chút gì đó, trái tim bỗng nhiên đau nhói, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô:

【Giá trị xui xẻo là 8, mức độ trừng phạt đầu tiên sắp bắt đầu.】

Lương Thích: ?