Có ai đó đang gõ cửa!
Hà Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu, đột nhiên mở mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Cậu gọi lớn: "Xin chào, xin hỏi ai vậy?"
Bởi vì cậu vừa mới mơ màng tỉnh dậy, lại bởi vì tiếng gọi lớn vừa nãy, đầu cậu như có ai đấm vào, đau nhức vô cùng.
Nhưng ngoài cửa có người, cậu không thể tùy tiện để bọn họ ở ngoài như vậy được đúng không? Người bên ngoài chắc chắn không phải Andel, người có chìa khóa ký túc xá, có thể trực tiếp mở cửa đi vào, cũng không phải người mà Hà Ninh quen biết, nếu không sẽ không có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng như vậy.
“Xin chào, Hà Ninh.” Bên ngoài có người truyền vào, Hà Ninh trong lòng đột nhiên thắt lại – giọng nói này cậu quá quen thuộc! Họ vừa gặp nhau sáng nay! Đây không phải là giọng Eli sao? Sao cậu ấy lại tới đây?
Không, không, có thể cậu ta không đến đây để tìm cậu, dù sao bạn cùng phòng của cậu chính là hội trưởng hội sinh viên nổi tiếng Andel.
Vậy cậu ta tới đây để tìm Andel?
Hà Ninh do dự một chút rồi nói: "Xin lỗi, Andel không có ở đây."
“Em không đến đây để gặp Andel…” Eli ở ngoài cửa im lặng một lúc mới hỏi lại, “Dù sao thì bây giờ anh có thể cho em vào được không?”
"À...Được rồi được rồi, để tôi dọn dẹp trước đã." Hà Ninh lập tức trải tấm chăn bông bừa bộn lên giường, vỗ nhẹ lên mặt cậu, vuốt thẳng mái tóc rối bù, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.
Thành thật mà nói, trong thời gian cậu và Andel sống cùng nhau, ký túc xá này chưa từng có một vị khách nào ghé qua... Andel mắc chứng sạch sẽ nên Hà Ninh sẽ không để những người bạn sinh viên quốc tế vô tư của mình dễ dàng vào ký túc xá.
Và bản thân Andel cũng chưa bao giờ đưa ai vào ký túc xá, theo thời gian, họ đã quen với việc chỉ có nhau trong căn phòng này... Bây giờ Eli, người yêu tương lai của Andel, nếu cậu ta muốn vào thì nhất định phải vào được phải không?
Cậu chỉ cần nhắc Eli đừng chạm vào đồ đạc của Andel vì hắn mắc chứng sạch sẽ.
Hà Ninh đã có sẵn kế hoạch trong đầu.
Khi mở cửa cho Eli vào, cậu nói với cậu ta: "Vừa rồi tôi xin lỗi. Nhân tiện, bạn cùng phòng của tôi mắc chứng sạch sẽ, cậu ấy không thích người khác chạm vào đồ của mình. Ở bên phải cửa là giường và bàn của tôi. Cậu có thể ngồi ở đó."
Hà Ninh thuận lợi lấy từ giá giày cạnh cửa ra một đôi dép sạch sẽ, cúi xuống đặt trước mặt Eli, khi đứng dậy thì thấy Eli có vẻ trầm tư.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Ninh hỏi.
"Không có gì." Eli mỉm cười và trở lại với vẻ ngoài dịu dàng dễ gần.
Đầu tiên cậu ta nhìn căn phòng cỡ trung bình này, thấy chiếc giường bên cạnh của Andel vẫn là tông màu xám xanh mà cậu ta quen thuộc, gọn gàng, sạch sẽ như chính Andel, nhưng lại bất cận nhân tình.
Bàn làm việc của Andel được đặt ngay ngắn với những cuốn sách cần thiết cho khóa học chuyên ngành của hắn, giấy nháp và bút chì đều được đặt ngay ngắn, máy tính bảng được đặt ở giữa bàn, chỉ nhìn thoáng qua sẽ khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cmả thấy vừa mắt.
….Andel hệ cấm dục, quả nhiên khiến người ta muốn chinh phục.
Eli không dấu vết thu hồi ánh mắt, sau đó ngồi lên giường của Hà Ninh.
"Cậu không đến đây để gặp Andel... vậy cậu đến gặp tôi à?" Hà Ninh hỏi.
Vừa rồi cậu đã lục lọi khắp phòng nhưng không tìm được thứ gì để chiêu đãi khách nên đành phải tay không ngồi lại trên ghế .
Eli mỉm cười nói: “Khi em vào trường, em có tiếp một nhóm học sinh mới đến từ Trung Quốc. Họ gợi ý em đến gặp học trưởng Hà Ninh để hỏi thăm những vấn đề liên quan đến sự phát triển tương quan sau này.”
Tân sinh viên mới từ Trung Quốc? Họ chắc chắn là nhóm người mới đến mà gia sư trong nước đã đề cập ... Hà Ninh ban đầu muốn tìm cơ hội gặp họ, nhưng cậu không ngờ rằng họ đã đi trước cậu một bước và trực tiếp tìm thấy cậu thông qua Eli.
Là tiền bối, cậu thực sự cần phải chăm sóc các đàn em của mình, đây có thể coi là một cơ hội, nếu Andel sau này không có ý định cho cậu thuê lại, cậu chỉ có thể nói rằng các sinh viên trong nước cần sự giúp đỡ của cậu và bỏ qua việc ở ký túc xá, nhường vị trí cho Eli.
Hà Ninh nghĩ rất nhiều điều trong đầu và một sợi dây kết nối con đường cậu sẽ đi tiếp theo.
Lúc này, Eli từ trong túi mang theo bên người lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Hà Ninh, nói: "Bọn họ nhờ em đưa cái này cho tiền bối."
Thứ gì?
Hà Ninh có chút kinh ngạc cầm lấy túi tài liệu, khi mở ra thì phát hiện trong đó có một bản giấy tờ tùy thân của học sinh trao đổi, còn có mấy bức thư viết cho cậu ở phía dưới.
……..Bìa phong bì được viết ngay ngắn bằng tiếng Trung với dòng chữ “My Dear Mr. He”.
Hà Ninh khóe miệng co giật, sau đó nhanh chóng nhét tài liệu lại vào trong túi.
Sau khi ho hai tiếng để che đậy sự xấu hổ của mình, Hà Ninh chân thành cảm ơn Eli: "Cảm ơn cậu đã vất vả tới đây vì những chuyện vặt này. Nếu cậu có thời gian, tôi đãi cậu một bữa nhé?"