Người hôm nay đẹp hơn người hôm qua một chút, trang điểm nhẹ, mặc bộ váy mà Nguyễn Chân Chân từng mặc vào mấy ngày trước, dáng người mảnh khảnh, trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Giống như hôm qua, sau khi Nguyễn Chân Chân đưa người ta xuống dưới một tiếng, nàng từ từ đi ăn tối rồi mới quay về.
Lâm Thác nghe thấy tiếng động ngoài cửa, chốc chốc cô lại nhìn ra ngoài. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cánh cửa mở ra, Nguyễn Chân Chân đứng ở cửa, nhìn thấy cô ở trong phòng, nàng giật mình: "Chị? Sao chị lại ở đây?"
Nàng dừng ngón tay đang bấm trả lời tin nhắn lại, ngồi xuống bên mép giường, hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra: "Chị tìm em có chuyện gì à?"
Lâm Thác thả hai chân đang gác lên nhau xuống, chỉnh lại tư thế ngồi: "Tuy em đã trưởng thành rồi, chị không nên quản cái này, nhưng…"
"Nhưng bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi thật tốt? Hay là… Nếu em đã sống trong nhà chị thì không nên dẫn mấy người vớ vẩn về nhà?" Nguyễn Chân Chân học theo giọng điệu của cô, sau đó bật cười: "Đầu tiên, đã tròn một tháng kể từ khi em phá thai rồi. Thứ hai, nếu chị ghét bỏ em, thật ra em có thể quay về trường ở."
"Ý chị không phải thế, chị chỉ là…" Đối diện với ánh mắt ngây thơ của em gái, cô càng tức giận hơn: "Nếu là mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, chị sẽ ủng hộ."
"Em biết mà." Nguyễn Chân Chân đung đưa hai chân: "Vậy nên là… Theo ý của chị, đây gọi là sỉ nhục, đúng chứ?"
"Nguyễn Chân Chân!"
"Sao chị phải kích động như vậy? Vì chị quan tâm em à? Hay là vì người 1602 đó?"
Lâm Thác sững sờ.
Nàng biết.
1602 là sinh nhật mối tình đầu dang dở của cô năm mười tám tuổi.
Nguyễn Chân Chân phát hiện ra sự khác lạ của Lâm Thác, nàng nói tiếp: "Em biết là vì cô ta, được thôi, vậy là vì cô ta đi. Chị đừng quan tâm em nữa, dù gì chị cũng ghét em đến vậy mà, đúng không? Em từng uy hϊếp chị chia tay với cô ta, em là đứa em gái hư hỏng đã chia cắt hai người đấy."
"Tại sao không thể chia tay? Chẳng phải cô ta sắp ra nước ngoài sao? Chẳng lẽ chị định đợi cô ta quay về à?" Lời của Nguyễn Chân Chân đã khơi dậy ký ức của cô.
"Không được! Chị chỉ có thể là của em, em muốn chị từ chối cô ta, nếu không em nói với cha mẹ đấy, nói chị hϊếp da^ʍ em!"
Cô tỉnh táo lại, nhìn em gái của mình. Em gái cô trông rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, có lúc còn giống như thiên thần nhưng nhiều lúc lại giống ma quỷ hơn.
Nguyễn Chân Chân thấy Lâm Thác không trả lời, cho rằng cô đang lung lay, nàng tiếp tục dụ dỗ: "Hoặc là… Chị có thể thỏa mãn em, như vậy em sẽ không lăn lộn cùng alpha khác nữa. Em thề đấy, vì em thích chị nhất."
"Chị không biết đâu, đám alpha đó nhìn thì tử tế, thật ra kẻ nào cũng thô bạo, còn không nhịn được mà bắn vào trong, chị xem, khiến em…" Nàng để lộ cánh tay và xương quai xanh, trên đó toàn là những dấu hôn lộn xộn.
Lâm Thác đột ngột đứng dậy, tiếng ghế ma sát với sàn phát ra âm thanh chói tai, cô nhìn nàng chằm chằm, từ trên cao nhìn xuống dấu vết nàng mây mưa với người khác, dường như không thể chịu đựng được.
Cơ thể Nguyễn Chân Chân cũng run lên một chút, ngay sau đó, nàng nghe thấy cô nói: "Em chuyển về trường đi." Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Nguyễn Chân Chân sững người: "Gì cơ?"
"Nhưng, nhưng mà em…"
Chị gái của nàng đã thay đổi rất nhiều. Trước đây chị nàng luôn rất dịu dàng, rất ngây thơ, cũng mềm lòng, dễ dàng bị nàng kiểm soát. Dù cô biết nàng đã cố ý tráo thuốc ức chế, cố ý dùng pheromone nhân tạo của mẹ, quyến rũ Lâm Thác đang trong kỳ động dục chỉ để chia rẽ mối tình chớm nở của cô. Dù Lâm Thác biết nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn dịu dàng mà làm theo nàng.
Dường như từ lúc cô đột ngột muốn rời đi với mẹ, cô đã thay đổi. Cô trở nên rất muốn thoát khỏi nàng.
Hoặc cô đã sớm chán ghét việc bị nàng kiểm soát, trong lòng đã âm thầm ghét nàng từ lâu, chỉ là cô nể tình chị em mà thôi.
"Được… Được thôi, em biết rồi… Em sẽ chuyển đi, ngại quá, làm phiền chị rồi."