Cơ Thanh chơi vui vẻ, ăn xong cơm Tống Tây Từ nấu, về phòng ngủ trưa, Tống Tây Từ cũng theo sau.
Cơ Thanh lên giường đắp chăn, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ, hàng mi dài chớp hai cái, đôi mắt hạnh long lanh nhìn Tống Tây Từ, "Sao thế, anh muốn ngủ cùng em sao?"
Tống Tây Từ giúp cậu chỉnh lại chăn: "Không."
"Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Y hơi cụp mi, che đi cảm xúc dưới đáy mắt, giọng nói y chậm rãi vang lên trong không gian tĩnh lặng có vẻ trầm thấp và dịu dàng hơn hẳn: "Sao lại muốn cùng cùng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ?"
"Vì buồn chán." Cơ Thanh phồng má, nói: "Anh sẽ không muốn bỏ mặc mình em ở đây chứ!"
Tống Tây Từ ngẩng mắt nhìn Cơ Thanh một lúc, y đặt hai tay lên đầu gối, lưng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ kiềm chế. Ngay khi Cơ Thanh cho rằng Tống Tây Từ sẽ không nói gì, thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của y: "Tôi chỉ sợ rằng... nếu thân phận của cậu bị bại lộ, bị một số kẻ có lòng dạ xấu biết được, thì không tốt."
Cơ Thanh thò bàn chân nhỏ của mình ra khỏi chăn, vỗ nhẹ vào đầu gối Tống Tây Từ, sau đó nhanh chóng rụt về. "Anh đang lo lắng cho em sao?" Cậu nở một nụ cười vô tư, đôi mắt như trăng non tràn ngập ý cười lấp lánh: "Nếu em bị phát hiện, anh nên lo lắng cho người khác mới phải."
Cơ Thanh nói xong liền nghiêng người, một tay chống cằm, tay còn lại chỉ lên trời như đang nhìn ngắm giang sơn, cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt hớn hở: "Dù sao em lợi hại như vậy, đánh một trăm người cũng không thành vấn đề!"
Tống Tây Từ dùng nắm tay che khuất khóe môi, nhẹ gật đầu, hùa theo: "Ừ, cậu là giỏi nhất."
Cơ Thanh đắc ý hừ một tiếng, lại chui tọt vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt hạnh đẹp đẽ: "Em muốn ngủ, anh có thể lui rồi."
Tống Tây Từ nghe vậy liền đứng dậy, nhẹ nhàng rời đi.
Cơ Thanh lăn qua lăn lại trong chăn, làm cho mái tóc xoăn nhỏ của mình rối tung, cậu lẩm bẩm với hệ thống: "Ngày mai chính là lúc cậu phát huy tác dụng, nếu làm tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu một số điểm lớn!"
Cơ Thanh trước đó đã nói với hệ thống, để hệ thống báo vị trí của thây ma, làm cho việc Cơ Thanh là dị năng giả tinh thần càng thêm vững chắc.
Hệ thống vỗ mạnh vào ngực mình: "Vâng! Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc!"
Ngày hôm sau, Cơ Thanh bị Tống Tây Từ đào ra khỏi chăn. Khi Cơ Thanh ngồi trên xe vẫn còn vẻ buồn ngủ, hàng mi dài và cong liên tục chớp xuống, cái đầu nhỏ gối lên vai Tống Tây Từ, xém chút nữa chảy cả nước miếng.
Mạc Lan ở một bên lén lút chụp ảnh, chụp đủ mọi góc độ, sau khi xem ảnh lại kích động phóng to, ngắm cho đủ nhan sắc tuyệt đỉnh của Cơ Thanh, sau đó ghen tị nhìn chằm chằm Tống Tây Từ, hận bản thân không phải là người được Cơ Thanh dựa vào.
Cơ Thanh ngủ được một nửa thì bị xe đánh thức, cậu cố gắng mở mắt, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vang lên giọng nói yếu ớt của hệ thống: "Đại lão, phố đi bộ phía trước có ba con thây ma cấp trung."
Cơ Thanh ngây người ngồi một lúc, ngốc nghếch “à” một tiếng, toàn bộ các thành viên trong xe đều quay đầu nhìn anh ta, Cơ Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghiêm túc thuật lại lời của hệ thống.
Lúc đầu, các thành viên trong đội không mấy tin lời Cơ Thanh, trước hết là rất ít dị năng giả hệ tinh thần có dị năng là dò tìm vị trí thây ma, thứ hai là Cơ Thanh trông thực sự rất giống một bé mèo chiêu tài, chỉ cần ngồi một bên, vẫy móng vuốt nhỏ là được rồi.