Tiểu Mỹ Nhân Có Thể Lấy Một Địch Trăm

Chương 7

Cảm giác ở đầu ngón tay trơn mịn hơn cả tơ lụa thượng hạng, đôi mắt hạnh tinh ranh của ai kia ngạc nhiên trợn to, hàng mi dày rung rinh, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ ngây ngốc.

Phản ứng giống như lần đầu tiên bị y ôm vậy… Thật đáng yêu.

Tống Tây Từ rụt tay, khẽ ho một tiếng rồi hạ giọng nói: "Ừ, ngọt."

Cơ Thanh nhăn mặt, vặn vẹo mông nhỏ tìm một góc khác, tức giận quay lưng lại với Tống Tây Từ, cậu sợ mình không nhịn được sẽ diễn cảnh một đấm chết voi trước mặt mọi người mất.

"Lương Thực Dự Trữ hỗn láo với tôi!" Cơ Thanh nói với hệ thống: “Y muốn tạo phản đúng không?"

Hệ thống nhỏ giọng nói: "Đừng tức giận nữa mà đại lão, chúng ta sắp đến căn cứ rồi, trong căn cứ có nhiều thứ thú vị lắm đó."

Căn cứ được cải tạo trên cơ sở căn cứ quân sự, được bao quanh bởi tường vây cao năm mét, bên ngoài căn cứ là khu dân nghèo dựng bằng lều trại, rất nhiều người với gương mặt xanh xao vàng vọt, hai mắt vô hồn ngồi trong lều, đờ đẫn nhìn theo đoàn người của Tống Tây Từ, những người bình thường trên lối đi thì rối rít nhường đường.

Bởi vì trong thời mạt thế, xăng dầu là vật phẩm quý giá, hầu hết những người có thể lái xe đều không dễ chọc.

Cơ Thanh xuyên qua cửa kính xe nhìn những người sống sót phía xa xa, một tấm kính thủy tinh như ngăn cách hai thế giới. Cái mũi cao mềm mại của cậu tì lên tấm kính lạnh lẽo, hai tay bấu vào cửa sổ xe, góc nghiêng trông vô cùng đáng thương.

Mạc Lan xoa đầu Cơ Thanh, nói: "Không muốn nhìn thì đừng nhìn nữa, ngoan."

Một gã dị năng giả mập mạp bên cạnh cười nói: "Chị Lan đúng là thiên vị, hồi tôi còn là học sinh lớp mười một ngây thơ mới vào mạt thế cũng không thấy chị an ủi như vậy."

Mạc Lan nhíu mày, liếc xéo người nọ: "Tôi chưa từng thấy học sinh lớp mười một nào lớn nhanh như cậu hết."

Anh chàng mập mạp kia cười ha ha xoa xoa khuôn mặt bự như cái bánh nướng của mình, không phản bác. Anh ta tên là Diệp Khinh, là dị năng giả hệ tốc độ, “gã béo linh hoạt" là đánh giá của Lý Diệp về anh ta.

Cơ Thanh thu hồi tầm mắt.

Cậu chỉ sực nhớ ra rất lâu trước đây, khi cậu còn rất yếu cũng đã trải qua vị diện tận thế một lần. Cậu không giành được thức ăn, thường xuyên đói bụng, cho đến một hôm trời mưa nọ, một người đàn ông cường tráng cầm dù đen đã khom lưng đưa cho cậu một hộp bánh quy.

Nước mưa màu xám do nhiễm tro bụi chảy xuống dọc mép ô, màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt của đối phương, Cơ Thanh chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thon gọn và bàn tay xương xẩu của anh ta.

Xe đi vào khu vực bên trong bức tường thứ hai, môi trường ở đây lập tức trở nên sạch sẽ, thậm chí hai bên đường còn trồng cây xanh.

Xe dừng trước một tòa nhà nhỏ, mọi người lần lượt xuống xe, Lý Diệp phụ trách bán số vật tư kiếm được bên ngoài, còn phải tìm dị năng giả hệ thực vật mà Tống Tây Từ yêu cầu.

"Nói là phó đội trưởng, thực ra chỉ là bảo mẫu của mọi người thôi…" Lý Diệp thở dài não nề, sau đó quay người đi làm việc.

Gã béo Diệp Khinh thì vào bếp nấu ăn.

"Nhà cậu ta mở quán nên nấu ăn rất ngon, lát nữa em nhớ ăn nhiều vào nhé." Mạc Lan dặn dò.

Các đội viên khác đều ngồi trong phòng khách chờ cơm, có người dùng sức hít mũi, hy vọng ngửi thấy mùi thức ăn sớm chút.

Chỉ có Cơ Thanh u oán ngồi trên sofa, tức giận muốn túm lấy tai hệ thống, nói với nó: "Thế giới dưỡng lão là nhìn người khác vui vẻ ăn cơm đó à! Răng của tôi còn chưa rụng hết đâu! Sao cậu chu đáo thế hả?"