Cái ôm của anh chàng Lương Thực Dự Trữ thật vững chãi, từ góc nhìn của Cơ Thanh, chỉ cần cậu ngẩng đầu lên là có thể trông thấy đường nét xương hàm đẹp đẽ và hàng mi dài của đối phương. Người đàn ông cúi đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt ngây ngốc của Cơ Thanh, trên hàng mi còn phủ một lớp tuyết mịn, khi y rũ mắt nhìn Cơ Thanh lại có ảo giác quá đỗi dịu dàng.
Phản ứng của Cơ Thanh là một cái tát thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của anh chàng Lương Thực Dự Trữ. Cậu hùng hổ nhảy ra khỏi vòng tay của người đàn ông, sau đó lao vào đối phương giống như một quả pháo nhỏ, đè y xuống đất đánh một trận.
Anh chàng Lương Thực Dự Trữ kiên cường dùng dị năng chống lại trận mưa nắm đấm nhỏ.
Cơ Thanh ỷ vào thực lực nghiền ép anh chàng Lương Thực Dự Trữ nhưng sắc mặt vẫn tỉnh bơ.
Rồi sau đó Cơ Thanh đấm vỡ tảng băng chỉ bằng một cú buồn chán ngồi trên đùi anh chàng Lương Thực Dự Trữ, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt rồi lia mắt xung quanh. Đập vào mắt cậu là một vùng tĩnh lặng, chẳng hề giống cuộc sống nghỉ hưu mà cậu đã từng tưởng tượng vô số lần chút nào hết.
Không có đồ ăn ngon, không có giường lớn thoải mái, không có trò chơi thú vị, không có gì hết, nhàn rỗi thì đúng là nhàn rỗi thật, suýt thì biến thành cá ướp muối luôn rồi.
Ngay lúc này, hệ thống bỗng lên tiếng: "Đại lão, có rất nhiều con người đang tiến về phía này, mười dị năng giả, hình như đang tìm một người tên Tống Tây Từ, Tống Tây Từ là đội trưởng của họ."
Cơ Thanh cúi đầu nhìn người đàn ông dưới chân, đối phương thản nhiên nằm trên mặt đất, làn da trắng lạnh như băng, hàng mi dài phủ một lớp tuyết mỏng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, lúc chạm mắt với Cơ Thanh, bên trong không một chút gợn sóng.
Khí chất đối phương đầy cấm dục và lạnh nhạt, còn có dáng vẻ đặc biệt của người đứng đầu, chẳng lẽ y là đội trưởng của đội dị năng giả đó?
"Anh trai tên gì thế?" Cơ Thanh cố tình dịu dàng hỏi, chất giọng mềm như kẹo bông.
"Tống Tây Từ."
Trong nháy mắt đó, dường như Cơ Thanh trông thấy tấm phiếu cơm dài hạn xuất hiện ngay trước mặt mình. Cậu nở một nụ cười ngoan ngoãn và đáng yêu, đồng thời dùng sức kéo Tống Tây Từ dậy, ngọt ngào nói: "Ò, em tên là Cơ Thanh."
"Đại, đại lão, cậu muốn làm gì vậy?" Hệ thống hoảng hốt gặm móng vuốt.
"Tôi thấy căn cứ loài người thích hợp để dưỡng già hơn, sao nào, cậu có ý kiến gì hả?" Cơ Thanh hùng hồn nói, cậu cảm thấy nhất định chiếc giường lớn và đám người thú vị ở căn cứ loài người kia sẽ có thể làm vui lòng người cô đơn lẻ bóng là cậu đây.
Giờ phút này, Tống Tây Từ hơi bối rối trước thái độ thay đổi đột ngột của Cơ Thanh, y giấu sự hoang mang dưới vẻ ngoài bình tĩnh, ánh mắt có ý dò xét, cẩn thận quan sát Cơ Thanh.