Thuốc Lá Và Dâu Tây

Chương 1: Gặp lại

"Tôi là một người đã đánh mất rất nhiều tình yêu, bao gồm cả tình yêu dành cho bản thân mình."

Đây là cách Hạ Huân trả lời câu hỏi cuối cùng của phóng viên.

Cuộc phỏng vấn đầu tiên của cô sau khi trở về Trung Quốc đã kết thúc thành công, trợ lý đưa cho cô chiếc điện thoại di động có hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Bật điện thoại bằng nhận dạng khuôn mặt, tin nhắn của Giang Tuy lần lượt hiện lên, Hạ Huân nhanh chóng vuốt màn hình, vừa đọc tin vừa đi đến phòng thay đồ.

Mọi người đang bận hoàn thành công việc thỉnh thoảng lén nhìn cô, dáng vóc rất tốt, đôi giày cao gót 12cm chạm vào mặt đất theo mỗi bước đi, 6 tiếng đồng hồ quay phim và phỏng vấn dường như không khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ có Hạ Huân biết rằng tâm trí cô ấy đã hoàn toàn rối bời.

Đêm qua cô ngủ không ngon và cứ nằm mơ.

Trong mơ, cô vùng vẫy dưới sông, nước sông trộn lẫn bùn cát tràn vào mũi miệng cô, cô đau đớn chìm trong dòng nước lênh đênh, khi sắp ngạt thở, cô tưởng chừng như nhìn thấy những bông pháo hoa rơi dưới trận tuyết dày năm ấy, đỏ, vàng, tím...Nở thành từng chùm.

Đó là món quà mừng tuổi anh tặng cô, cô còn nhớ dưới ánh mắt nặng trĩu của anh, cô đan hai tay vào nhau thầm ước: Em muốn ở bên anh mãi mãi.

Những giấc mơ luôn hỗn loạn, và đột nhiên, cảnh tượng bắt đầu vặn vẹo.

Cô mở mắt ra và thấy anh đang bơi về phía cô một cách tuyệt vọng.

Thời gian và không gian mơ hồ, và cô dường như đã mất đi ý thức, nhưng trong giây tiếp theo, cô cảm thấy đôi môi của mình mềm mại - anh ấy đang hô hấp nhân tạo cho cô ấy.

Đúng vậy, vào những lúc như thế này, cách duy nhất để cứu ai đó là một nụ hôn.

Nhưng lúc này, cảnh tượng lại bắt đầu đảo lộn, biến hóa, cô khó khăn mở mí mắt, phát hiện mình cùng anh đang đứng đối diện vách núi, gió vây quanh, sông nước cuộn trào. Vẻ mặt anh đặc biệt khinh thường, anh nói với cô: “Anh cứu em lên là để chính tay anh đẩy em xuống.”

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử còn chưa kịp giãn ra, đã bị anh dùng sức đẩy xuống vực sâu.

Khoảnh khắc Hạ Huân rơi xuống, cô run rẩy ngồi dậy khỏi giường.

Căn phòng tối đen như mực, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên giường—hai giờ mười bảy phút sáng.

Cô không ngủ được nữa.

Việc hôm nay chỉ có thể dựa vào trang điểm đậm để lên tinh thần.

Cô nhanh chóng bước vào phòng thay quần áo, không có ai nên cô buông lỏng, cô cởi giày, đi chân trần ra ban công, mặt trời đang lặn, còn chút cam cuối cùng trên bầu trời, cô châm điếu thuốc trên tay.

Phong cách hôm nay rất khoang trương, tóc cô nhẹ nhàng tung bay phía sau, hai chiếc khăn quàng mỏng manh treo lủng lẳng trên vai, một chiếc đã tuột xuống cánh tay cô... Cơn gió mạnh như muốn xuyên qua cơ thể cô, nhưng thân thể cô thẳng tắp chống lại cơn gió ấy.

Điện thoại lại rung vào lúc này.

Người gửi tin nhắn là Giang Tuy: [Có cần anh đón em không?]

Cô đáp: [Không cần.]

Trước khi ra ngoài, cô nhìn thấy dòng chữ Giang Tuy gửi đến trên đầu màn hình: [Người bạn mà anh đã nhắc đến lần trước với em đã trở về Trung Quốc, chúng anh tối mai sẽ tụ tập, em có đến không?]

Cô đáp: [Đi.]

Hai tin nhắn cách nhau năm giờ.

Đó chỉ là một từ, nhưng cô đã phải mất 5 giờ để tìm đủ sức lực để gõ nó ra.

Nhưng rõ ràng là cô cố tình muốn gặp anh.

Hạ Huân cười giễu cợt, dập điếu thuốc, đi đến trước gương trang điểm trang điểm.

Người phụ nữ trong gương trang điểm theo phong cách khói lười biếng, kẻ mắt đen bên trên, môi màu hồng đào nhạt, khuôn mặt ngây thơ và khát khao va chạm đan xen, nhìn không giống cô, nhưng lại giống cô đến kinh ngạc.

Không có gì ngạc nhiên khi phóng viên nói điều đầu tiên cô ấy nói khi nhìn thấy cô: "Trang điểm của cô hôm nay phù hợp với tiêu đề của album này."

Album có tên là "Dã Tiên Nữ".

Hạ Huân mỉm cười trước gương, đột nhiên cô cảm thấy thật tốt khi gặp anh với khuôn mặt như vậy.

Chín giờ tối, âm nhạc trong "Bản Sắc" đinh tai nhức óc, ánh đèn luân phiên nhấp nháy, mùi rượu mùi thuốc lá lẫn lộn, nam nữ đủ màu lắc người vui vẻ.

Hạ Huân cũng nằm trong số đó.

Cô mới nhảy một lúc, cô phấn khích đến mức kiệt sức, âm nhạc lúc này không quá nhàm chán, Giang Tuy gọi cô ấy trở về nghỉ ngơi, nhưng cô gái lại khống chế Giang Tuy không cho anh đi, lắc lư đôi vai của anh ấy.

Nhìn từ xa, nam nhân vai rộng eo hẹp, chữ V sâu lộ ra xương quai xanh phong lưu, tóc mái xõa xuống lông mi, mày và mắt đầy phong độ.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy đen rất ít vải, mái tóc dài xõa ngang lưng, lúc xõa ra khi vặn người, để lộ hình xăm pháo hoa nở rộ trên vai, vẻ gợi cảm đầy bí ẩn.

Người đàn ông và một người phụ nữ này đồng thời sở hữu khí chất trụy lạc, họ trông giống như một cặp đôi hoàn hảo.

Sau khi khiêu vũ một lúc, âm nhạc chuyển sang nhạc điện tử nóng bỏng hơn, Hạ Huân đã tận hứng, quay trở lại ghế dài.

“Chu Lưu Quang!”

Còn chưa đi đến sô pha, Giang Tuy đã phấn khích gọi.

Hạ Huân nghe tiếng ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt sắc bén.

Người đàn ông tên Chu Lưu Quang này nhìn cô qua làn khói còn sót lại. Giang Tuy đi tới vỗ vai anh ta: "Đã tám giờ rồi, tại sao cậu là nhân vật chính lại muộn nhất?"

Chu Lưu Quang nhìn chằm chằm Hạ Huân, đôi mắt anh không phân biệt được là quá nhẹ hay quá nặng: "Không có chỗ đậu xe."

Hạ Huân đã dời mắt khi anh nói điều này, và nhìn những người trên ghế sô pha không có biểu cảm gì. Một nhóm nam nữ chen chúc trên ghế sô pha, một số đang uống rượu và trò chuyện, một số đang hút thuốc, một số đang chơi trò chơi, và hôn ...Mà bạn tốt Đinh Tước thích buôn chuyện đảo con mắt nhỏ qua lại giữa Chu Lưu Quang và cô.

Giang Tuy kéo cánh tay cô: "Hạ Huân, nào, để anh giới thiệu với em. Đây là Chu Lưu Quang, một người đàn ông đẹp trai miễn cưỡng có thể tám lạng nửa cân với anh.

"Không biết xấu hổ."

Hạ Huân không có gì phản ứng lại cậu, mọi người không ai nể mặt mà cười rộ lên.

Hạ Chi Kiệt nói: "Kia cũng là cậu nửa cân, Lưu Quang tám lạng."

Giang Tuy nói, "Hạ Chí Kiệt, nếu cậu không nói chuyện, sẽ không ai coi cậu là người câm."

Hạ Huân mỉm cười một cách kỳ lạ, vô tình đưa mắt liếc nhìn Chu Lưu Quang.

Anh không bao giờ rời mắt khỏi cô.

Trực giác của Hạ Huân nói với cô rằng cuộc hội ngộ đột ngột này chắc chắn đã khiến anh bị sốc.

Vì vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hất cằm lên và hỏi một cách vô tội: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Vài người bạn sau khi nghe thấy âm thanh đều nhìn sang.

Chu Lưu Quang không hề dời mắt.

Giang Tuy liếc hắn một cái, cảm thấy bầu không khí không đúng, dùng cùi chỏ đυ.ng hắn một cái: "Làm sao vậy, Lưu Quang, bạn gái của tôi so với bạn gái cậu xinh đẹp hơn, ánh mắt của cậu như vậy là ghen tị sao?"

"Bạn gái" hai chữ này làm cho mí mắt Hạ Huân giật giật .

Kể từ khi cô vô tình biết được Giang Tuy và Chu Lưu Quang là bạn thân, cô đã chuẩn bị cho một cuộc hội ngộ này, để tránh những rắc rối không cần thiết, cô hiếm khi hỏi Giang Tuy về anh, cô không biết rằng bên cạnh anh có một người phụ nữ.

Nhưng cô chỉ ngây người một giây, mặt không đổi sắc, dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Cô kẻ mắt có phần ngông cuồng quyến rũ, nhưng mày và mắt lại tràn đầy khinh bỉ khinh thường.

Chu Lưu Quang nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Khi anh ấy nhìn lên lần nữa, anh ấy nhếch môi và mỉm cười, với một lúm đồng tiền trên má trái.

Thật tiếc là nó không ngọt ngào mà lại khá phóng đãng.

Anh quay người, lấy một điếu thuốc trên bàn, ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha không xương, cắn điếu thuốc, gác chân lên bàn, bộ dạng phóng túng đến một câu cảm ơn cũng không thèm nói.

Sau đó, anh không bao giờ nhìn Hạ Huân nữa.

Hạ Huân không liếc nhìn anh nữa.

Mọi người ra về lúc mười hai giờ khuya.

Trước khi đi, Đinh Tước muốn đi vệ sinh, vì vậy Hạ Huân phải đi cùng cô.

Hạ Huân đốt một điếu thuốc ở cửa nhà vệ sinh, gẩy đầu thuốc, mùi dâu mát lạnh tràn vào lỗ mũi cô.

Cô đang dựa vào tường, cách cửa nhà vệ sinh nam vài bước, có một người khác cũng dựa vào tường hút thuốc giống cô.

Tóc anh đã dài ra rất nhiều, nhưng anh vẫn gầy như vậy, toàn thân anh toát ra cảm giác sắc bén như một lưỡi dao lạnh lẽo, đường nét rắn rỏi hơn, nhưng nước da anh nhợt nhạt hơn, và đôi môi mím chặt.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn sang.

Ánh mắt này khác hẳn với ánh mắt ban đầu nhìn nhau, quai hàm căng ra, ánh mắt thâm thúy, cho người ta cảm giác u uất cùng hoang tưởng, giống như dã thú chờ cơ hội trong đêm, một đôi mắt tràn đầy hủy diệt.

Anh ấy khi còn trẻ đã sắc bén, bây giờ những bộ phận sắc bén trên cơ thể anh ấy đã trở nên dẻo dai hơn.

Hạ Huân nhìn thẳng vào anh, cảm xúc trong mắt anh càng sâu.

“Này, đi thôi.”

Đinh Tước từ trong phòng vệ sinh đi ra, vô tình cắt ngang ánh mắt của hai người.

Hạ Huân quay đầu nhìn lại, bước lên trước khoác tay Đinh Tước rời đi.

Đinh Tước hàm ý liếc nhìn Hạ Huân, vừa đi vừa quay đầu nhìn Chu Lưu Quang dưới ánh đèn lờ mờ, lúc ra khỏi cửa, cô nắm lấy vai Hạ Huân lắc đầu: “Anh ta là gì của cậu?, khiến cậu ngước mắt lên là hận, cúi đầu là ngàn vạn cô đơn."

"..." Hạ Huân suýt chút nữa hơi thở không thông.

Cô ấy không nhìn vào mắt Đinh Tước, cười: “Các nhà thơ đều thích diễn kịch nội tâm như vậy sao?”

Đinh Tước là một nhà thơ, nhà thơ trữ tình kiếm tiền bằng lời nói, và thường thích tỏ ra lạnh lùng.

“Không phải mình diễn kịch nội tâm.” Đinh Tước ghé sát vào tai Hạ Huân, nghiêm túc hạ giọng: “Là hai người đứng đó, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đó gọi là mạch nước bắt đầu động, một câu cũng không nói nhưng lại cái gì cũng đều nói.”

Hạ Huân dừng một chút, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Mình không nói nhảm với cậu nữa, mình đi đây.”

Đinh Tước gọi từ phía sau: "Không phải cậu bảo Giang Tuy đến chỗ mình sao?"

Hạ Huân vừa đi vừa vẩy tay: "Lừa anh ta."

Đinh Tước: "..."

Nhà của Hạ Huân không xa, từ đây đi bộ về, tháng tư hoa trà vẫn nở rộ, cuối đường đỏ rực, hoa nở ngoài hàng rào, nhìn vô cùng hăng hái nhưng trông thật cô đơn.

Cô bước lên bậc thềm vào khu dân cư, một bên bậc thang trồng một cây hợp hoan lớn, đây không phải mùa hợp hoan nở, nhưng hoa anh đào muộn và bụi hải đường như biển sương hồng tràn ngập, hoa nở rộ, bốn phía là bốn cây cao lớn, khi cô đi được nửa bậc thang, một bóng đen tiến lại phía sau cô.

Cô đứng yên tại chỗ không quay đầu lại, bóng đen cũng không nhúc nhích, không nghiêng không lệch bao phủ lấy cô.

Giằng co với nhau trong chốc lát.

Cuối cùng, cô quay đầu lại trước, cười lạnh một tiếng: "Anh cũng sống ở đây à?"

"Tôi đi theo cô."

"..." Anh ta quá thẳng thắn, Hạ Huân nhất thời nghẹn họng.

Chu Lưu Quang tiến lên hai bước, chỉ cách cô một ngón tay, anh cúi đầu nhìn cô, hai cánh tay buông thõng, khoảng cách vừa đủ để ôm, Hạ Huân chống cự xoay người đi.

Thấy vậy, Chu Lưu Quang ánh mắt biến đổi.

Một cảnh tượng chợt hiện lên trong đầu anh—họ đang chạy điên cuồng trong tuyết dày, trên đầu là pháo hoa đủ màu, dưới chân là tuyết mềm, còn cô như một yêu tinh trong bộ váy trắng tinh khôi.

Cô luôn dè dặt và sống nội tâm, nhưng hôm đó cô đã cười rất tươi đến nỗi mắt gần như biến mất, híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, vừa chạy vừa vung vẩy pháo hoa trên tay.

Cô ấy nói cô ấy muốn xem tuyết, vì vậy anh ấy đã đưa cô đi xem tuyết.

Nhưng cô không biết rằng tuyết không phải là thứ trắng nhất thế giới, mà chính là cô.

Một khắc dữ dội thật may mắn khi trao cho anh tất cả sự trong trắng của mình vào lúc đó.

Vậy bây giờ?

Người trước mặt trang điểm đậm, giống như hoa anh túc, trong xương có chút suy đồi, nhưng càng suy đồi lại càng quyến rũ, không có một tia trong trắng nào.

Anh không ngờ cô lại thay đổi nhiều như vậy.

Giống như anh ấy không mong đợi gặp cô ấy trong buổi tối nay.

Huống chi, anh không ngờ rằng điều đầu tiên anh nhìn thấy cô lại là cô đang dựa vào trong vòng tay của một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó là anh em tốt của anh.

Cô không còn quen thuộc nữa, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.

Anh không biết đây là cuộc gặp gỡ hay đoàn tụ.

Chu Lưu Quang đã không nói chuyện trong một thời gian dài.

Hạ Huân cười lạnh một tiếng: “Đi theo tôi mà không nói chuyện, anh muốn cùng tôi đứng ở chỗ này cả đêm sao?”

Chu Lưu Quang mấp máy môi, nhưng không có nói gì.

Hạ Huân quay người rời đi: “Tôi không có thời gian lãng phí với anh.”

Cô vừa bước lên một bước, Chu Lưu Quang đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt, đầu ngón tay trắng bệch lộ ra vẻ khẩn trương.

Hạ Huân không nhìn lại.

Chu Lưu Quang nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt anh u ám, tình cảm bên trong quá mạnh mẽ khó có thể tan biến, nếu có thể quay đầu nhìn lại, cô sẽ phát hiện trong mắt anh vẫn còn tồn tại nỗi đau khó có thể bỏ qua.

“Hạ Huân, em có thể yêu anh lần nữa không.”

Bọn họ trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nghe thấy anh hỏi.

Hơi thở của Hạ Huân đông cứng trong một giây.

Cô nghĩ về vô số cảnh nói chuyện tình cảm với anh, nghĩ rằng anh sẽ cẩu thả, hoặc thờ ơ, hoặc nóng nảy và điên cuồng, hoặc anh có thể mạnh mẽ hôn cô.

Nhưng không ngờ anh lại khiêm tốn như vậy.

Bên trái là một cây anh đào phủ đầy hoa, bên phải là một thùng rác tỏa ra mùi thối, trái tim Hạ Huân cũng bị mùi hôi thối bao trùm, mọi thứ đều đang giằng co.

Cô cuối cùng cũng quay lại.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua bàn tay đang ôm cô thật chặt của anh, chợt nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay anh khiến cô kinh hãi.

Theo ánh mắt của Hạ Huân, Chu Lưu Quang cũng nhìn thấy những vết sẹo đó, vội vàng buông cô ra, hai cánh tay buông thõng xuống, ống tay áo dài tuột ra, che đi toàn bộ vết sẹo.

Hạ Huân mơ hồ cảm thấy rằng Chu Lưu Quang đã không sống tốt những năm này.

Vì vậy, trong lòng cô lóe lên một tia vui sướиɠ, nhưng đồng thời, phảng phất đau đớn lại dâng lên.

Cảm giác phức tạp này khiến cô bối rối.

Nhưng rất nhanh, một thanh âm giống như thần chú vang vọng trong đầu cô: "Anh là người đi trước, anh ta là người đi trước..."

Hạ Huân chậm rãi mỉm cười, anh không biết điều đó, cô đã học được cách làm tổn thương người khác bằng một nụ cười: "Yêu một lần nữa? Chu Lưu Quang, anh nghĩ rằng tôi yêu anh không?"

Chu Lưu Quang bả vai sụp xuống.

Hạ Huân từ trong túi móc ra một điếu thuốc, cắn lên miệng, vừa châm lửa vừa nói: “Lúc đó tôi ở trong hoàn cảnh khó khăn, ai xuất hiện đều sẽ bám lấy, anh cho rằng mình đặc biệt?”

Cô phun ra một vòng khói, hờ hững như không biết yêu là gì: “Người trưởng thành rồi, đừng có suốt ngày nói chuyện yêu đương, ấu trĩ.”

Nói xong cô xoay người rời đi.

Mùi thuốc lá dâu vẫn phảng phất xung quanh Chu Lưu Quang.

Cô ấy đã từng thích ăn dâu tây, nhưng bây giờ cô ấy thích hút thuốc lá có vị dâu tây.

Nhìn bóng lưng cô, anh biết cô gái ngày xưa thích mặc váy trắng sẽ không bao giờ quay lại.

Suy nghĩ của anh kéo dài vô tận như ánh đèn neon trước mắt, một nơi đầy hoa nở rộ hiện ra trong đầu Chu Lưu Quang, anh nhìn thấy cô gái bị hoa rơi dưới gốc cây vây quanh.

Khi đó, cô ấy vẫn còn gương mặt rất cần được yêu thương.

***

Tác giả có lời muốn nói:

[ hướng dẫn đọc ]:

Phá án: nguyên văn càng thiên về tuổi trẻ đau đớn, giữa hai bản ngã khác nhau, còn có mìn.

1. Quá trình ngọt ngào tàn nhẫn, kết cục vốn là HE.

2. Song khiết/ vườn trường đến đô thị/ cửu việt trùng phùng /gương vỡ lại lành/nam chính đuổi theo vợ

3. Giai đoạn đầu: gái ngoan VS soái ca, giai đoạn cuối: gái hư VS soái ca

4. Nam nữ chính có “bạn trai/gái” không phải mìn, sau sẽ giải thích.

Mặt khác: “Thuốc lá và dâu tây” là bài hát của Troye Sivan