Đại Bảo cùng Nhị Bảo đều chưa ăn, Tiểu Bảo đúng là đã đói bụng, mẹ Lý cho nó ăn nó liền ăn.
Nhìn thấy mẹ Lý cho Tiểu Bảo ăn, Giang Ái Linh không chịu được nói: "Mẹ, mẹ còn nói chị hai muốn sống yên ổn với anh hai, thế mà bây giờ còn không phải lại ném con cho mẹ hay sao? Còn tới ăn lương thực nhà ta nữa."
Mẹ Lý hôm nay trở về nhìn thấy ba đứa nhỏ trong viện cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ vợ thằng hai này thật sự chỉ nói miệng mà thôi?
Nhưng trong lòng Giang Ái Linh suy nghĩ cái gì bà đều biết hết, mắng: "Cái miệng của cô làm sao cứ hèn hạ như vậy hả? Trước đó nhà thằng hai cho tôi tiền, lại nói cũng không thiếu lương thực cho cô ăn, tôi đây không phải đem phần của tôi phân cho bọn chúng sao?"
Giang Ái Linh bị mẹ Lý mắng, có chút không phục, cái này làm sao lại không ăn một phần của cô ta cơ chứ?
Bọn họ ăn một phần của mẹ Lý, vậy mẹ Lý liền ăn ít, ăn ít vậy thì không có cách nào làm việc nhiều được, không có cách nào làm việc nhiều được vậy sẽ ít công điểm hơn.
Cô ta và mẹ Lý còn chưa phân nhà, mẹ Lý làm ít công điểm thì tương đương với cô ta ít công điểm, như vậy làm sao được chứ!
Nhưng Giang Ái Linh không dám nói những lời này với mẹ Lý, chỉ có thể hậm hực nói, "Mẹ đối xử với chúng tốt như vậy, cũng chưa chắc bọn họ sẽ hiếu kính mẹ..."
"Nói cái gì đó? Náo nhiệt như vậy?"
Giang Ái Linh lời còn chưa dứt, liền bị một giọng nói mềm mại cắt ngang, vừa quay đầu liền thấy Thẩm Y Y đẩy cửa ra đi vào, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
"Mẹ!"
Ba đứa nhỏ nhìn thấy cô đều là sáng mắt lên, nhao nhao chạy về phía cô.
"Cẩn thận! Coi chừng đổ." Thẩm Y Y đang bưng hai đĩa sủi cảo.
"Mẹ, là cái gì vậy?" Nhị Bảo rướn cổ lên hỏi.
"Sủi cảo." Thẩm Y Y nói, "Đây là cho ông bà nội, chúng ta trở về ăn."
Sau đó Thẩm Y Y chào hỏi với cha Lý mẹ Lý một tiếng, đem đĩa lớn đưa cho mẹ Lý.
"Ai, nhà thằng hai, con đem về đi." Mẹ Lý có chút thẹn thùng từ chối, "Con mua đồ thì tự ăn... và cho ba đứa nhỏ ăn là được, cũng không cần đưa cho ta và lão già đâu."
"Mẹ, đây là con và cha Đại Bảo hiếu kính mẹ và cha." Thẩm Y Y liếc mắt Giang Ái Linh, lại nhìn người trong nhà, nói ngay thẳng lại không khách khí, "Cho cha mẹ ăn thì con rất sẵn lòng, nhưng mà nếu như là cho người khác, mẹ, vậy lần sau sẽ không có nữa."
Mặc kệ là mẹ Lý, Giang Ái Linh hay là những người khác, đều là dừng một chút.
Thẩm Y Y không có quan tâm đến sắc mặt đặc sắc của mỗi người, đem đĩa ít hơn cho Đại Hoa, "Đại Hoa, đây là của cháu!"
"Ai, cảm ơn thím hai." Đại Hoa không nghĩ tới cô bé cũng có, vội vàng giơ hai tay nhận đĩa.
Thẩm Y Y liền mang theo ba đứa nhỏ về nhà.
Người nhà họ Lý còn có thể nghe được tiếng thảo luận vui vẻ của bọn họ ——
"Mẹ, sủi cảo nhân gì thế ạ?"
"Nhân cải trắng thịt heo đó con."
"Thịt heo? Có thịt? Đây không phải là rất đắt sao?"
"Đắt, nhưng bà ngoại lại gửi tiền cho mẹ, có thể mua cho ba bảo rất nhiều thịt để ăn, còn có mạch sữa tinh, các con thích uống không?"
"Thích, con thích uống mạch sữa tinh nhất nhất nhất! Ngọt ngào! Hì hì."