Thập Niên 70: Trở Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con, Tôi Được Yêu Chiều

Chương 39: Chợ Đen 1

Sau khi gửi đồ xong, Thẩm Y Y cầm túi đến cung tiêu xã một chuyến, đương nhiên, cô không mua đồ.

Sau khi đi ra, cô dạo xung quanh, sau đó tìm một con hẻm nhỏ không có người, cầm túi lách người tiến vào không gian.

Không gian của cô có đặc quyền với cô, nếu vật sống khác tiến vào sẽ mất đi hô hấp, trở nên bất động, chỉ có đi ra mới khôi phục sức sống, nhưng cô lại có thể tự do hoạt động ở bên trong, cũng có thể dựa vào ý niệm lấy đồ.

Ở trong không gian, cô lấy một chiếc áo khoác màu nâu kiểu nam và một chiếc quần màu đen, lại lấy lưới trùm tóc bọc tóc dài của mình lại, sau đó đội tóc giả của nam lên, dùng phấn nền làm mặt đen vàng, chỗ lộ ra khác cũng không bỏ qua.

Để trông chân thực hơn, cô còn dán râu mô phỏng, cũng tức là gốc râu lưu lại sau khi đàn ông cạo râu lúc bình thường, khiến mặt trở nên thô ráp hơn.

Dáng người của cô không tính là khô quắt, nhưng cũng không đẫy đà, tùy tiện bọc lại, chính là một người đàn ông trung niên gầy nhỏ nhưng tinh minh.

Thẩm Y Y cảm thấy, cho dù là Lý Thâm đứng ở đối diện cũng chưa chắc có thể nhận ra cô.

Ha ha ha.

Thẩm Y Y tự thưởng thức một lúc, cõng gùi, mới từ trong không gian đi ra.

Cô ăn mặc thành dáng vẻ này, dĩ nhiên là có nguyên nhân – cô muốn tới chợ đen một chuyến!

Cô đến chợ đen dĩ nhiên không phải để mua đồ, mà là bán đồ!

Bây giờ trong nhà cô đang khó khăn, cô phải đổi chút tiền gửi về cho họ.

Ngoài ra, bây giờ cô có gia đình có con trai, trong tay vẫn phải cầm chút tiền mới có thể cho họ cuộc sống tốt hơn.

Hơn nữa, cô làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, điều muốn nhất chính là có thể sống cuộc sống thoải mái muốn làm gì thì làm nấy sau khi nghỉ hưu, đây đều là những việc cần dùng tiền làm nền tảng.

Tuy cuộc sống bây giờ cách xa với trong tưởng tượng của cô không ít, nhưng qua vài năm nữa, quốc gia sẽ cải cách, tới lúc đó, các ngành các nghề như măng xuân trồi lên mặt đất, chỉ cần nắm bắt cơ hội, cô có thể trở thành một trong những tốp người làm giàu đầu tiên.

Đồ trong không gian của cô lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, là bàn tay vàng mà hệ thống cô làm nhiệm vụ thưởng cho cô, mà cô bây giờ phải lợi dụng không gian, tích lũy số tiền đầu tiên của mình, sau đó sống cuộc sống lý tưởng.

Thẩm Y Y vui vẻ đi tìm chợ đen.

Nhưng chợ đen không hề dễ tìm chút nào, cô đảo vài vòng cũng không tìm được điểm khả nghi, mặt trời ngày càng cao, đoán chừng cũng đã mười một giờ.

Trong lòng còn nhớ phải quay về nấu cơm cho Lý Thâm và ba đứa con, lại dạo thêm hai vòng, vẫn không phát hiện, cô bèn định quay về.

Lang thang mãi, cô cũng không biết lang thang tới nơi nào, nhìn thấy hai đứa trẻ chơi đùa trước con hẻm thông thấu bốn phương tám hướng, nhìn thấy cô tới gần, chúng cảnh giác nhìn cô mấy cái.