Thập Niên 70: Trở Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con, Tôi Được Yêu Chiều

Chương 24: Cô Có Thể Luôn Thế Này Có Lẽ Là Tốt 2

Trần Cường vừa rồi ở đằng xa đã nhìn thấy cha Lý và mẹ Lý đang húp cháo rồi, bất ngờ là Thẩm Y Y thật sự lại bảo anh ấy tới đây húp cháo, điều này khiến anh ấy ngây ngẩn cả người.

Thẩm Y Y không nhìn anh ấy, cô đang cười dịu dàng nhìn anh Thâm.

Anh Thâm của anh ấy ở trước mặt anh ấy mở mồm là một tiếng "Vợ tôi”, nhưng khi đến trước mặt Thẩm Y Y thì trông có vẻ rất đè nén: "Anh..."

"Ăn rất ngon." Thẩm Y Y nói, sau đó chỉ chỉ hộp cơm bên kia: "Bên kia còn có một chén, là đưa cho anh."

Sau đó cũng không biết vì sao, cô lại lắm mồm một câu: "Người khác chỉ có một chén, chỉ có anh là có hai chén."

Thế này là trắng trợn thiên vị rồi, tim Lý Thâm đập bình bịch.

Thẩm Y Y nói xong cũng phát hiện không ổn, bởi vì mẹ Lý đang ra vẻ hẹp hòi nhìn cô.

Cô cũng ngại rồi, trong giọng hơi oán trách nói: "Anh nhanh ăn đi."

Sau đó lại mời Trần Cường: "Cường Tử, cậu cũng ăn đi."

"Chú Cường, chú ăn nhanh đi, ăn ngon lắm!" Tiểu Bảo nói.

"Hầy." Trần Cường đối mặt với Tiểu Bảo thì tự nhiên hơn nhiều: “Thế Tiểu Bảo con có ăn chưa?"

"Ăn rồi ạ!" Tiểu Bảo hào hứng nói.

Nhưng Tiểu Bảo có hơi buồn bã: "Nhưng mà, Tiểu Bảo còn chưa ăn đủ!"

Trần Cường nghe xong, bàn tay đang bưng chén cảm thấy như đang bưng củ khoai nóng bỏng tay, thế này sợ là phải sớt ra đưa cho cậu bé uống nhỉ? Anh ấy cho Tiểu Bảo: "Thế chén này của chú Cường cũng cho Tiểu Bảo..."

"Tiểu Bảo!"

Đại Bảo, Nhị Bảo quát lớn với cậu bé: "Mẹ đã nói, em là trẻ con, ăn nhiều quá không tốt, em…”

"Tiểu Bảo không có nói Tiểu Bảo muốn ăn mà!" Tiểu Bảo bị hai anh quát lớn, rất tủi thân giật giật quần áo Trần Cường: "Chú Cường, chú ăn đi, Tiểu Bảo không ăn."

Mọi người đều bị lời nói ngây ngô của ba đứa nhỏ chọc cười, Thẩm Y Y cũng cười, bế Tiểu Bảo lên, nói với Trần Cường: "Cường Tử, cậu yên tâm ăn đi, chén này là đặc biệt mang cho cậu đấy, cảm ơn cậu trước kia đã chăm sóc anh Thâm nhà tôi và ba đứa nhỏ."

"Là anh Thâm chăm sóc tôi kia mà." Trần Cường cười mỉa nói, cuối cùng không có từ chối nữa.

Thẩm Y Y thì ôm Tiểu Bảo đến dưới cây, lúc cô vừa mới đi ra cô cũng rót đầy bình nước của mình rồi mới lấy theo, nếu không thì đi cả con lộ lớn như vậy dưới mặt trời, sớm muộn cũng phơi khô cả người.

Cho Tiểu Bảo uống mấy hớp, lại để Đại Bảo và Nhị Bảo tự mình uống vài ngụm, cuối cùng mới là cô uống.

Lý Thâm ăn cháo đậu xanh, nhìn cảnh tượng trước mắt này, cảm giác không chân thực giống như nằm mơ, nhưng anh lại tham lam, nếu như cô có thể luôn như vậy thì tốt biết mấy?

Bên kia, răng Giang Ái Linh cũng sắp cắn nát, đi thẳng trở về trong ruộng.

Lý Tam Hoành thoáng nhìn điệu bộ này của cô ta, quái lạ nói: “Sao thế?”

"Thẩm Y Y đã mang cháo đậu xanh cho Lý Thâm và cha mẹ."

Lý Tam Hoành nghe vậy cũng khϊếp sợ: "Thẩm Y Y? Sao…”

"Rốt cuộc anh có biết em muốn nói gì hay không?" Giang Ái Linh nhìn là biết anh ta không có bắt được trọng điểm, cả giận nói: "Cô ta mang cho Lý Thâm, mang cho cha mẹ anh, em đứng ở bên cạnh, cô ta vậy mà không nói muốn chia cho em một chén."

"???"