Tôi bám lên phía sau cặp của Cường và suy nghĩ cách để có thể thay đổi định mệnh của bản thân.
Bỗng nhiêm từ phía sau có bàn tay vụt tớt vào lưng Cường một cái bụp rõ to.
“Chào buổi sáng, homie”
“Má, ông làm tôi giật cả mình Hậu ạ.”
“Thôi nào sáng nào chúng ta chả như thế, không phải bữa trước ông nói làm thế này khiến ông có thể tỉnh ngủ khi đến lớp mà.”
“Tôi có nói à?”
“DAMN, trông ông giống bọn zombie công sở vậy á.”
Đây là Hoàng Nam Hậu bạn thân của tôi, cậu ta trông như là một dân chơi, mái tóc màu nâu đen đeo dây chuyền móng hổ, khuyên tai các kiểu, nhưng thực chất là mọt sách chính hiệu, cậu ta rất thích các giả thuyết và nghiên cứu nhiều về các hiện tượng siêu nhiên.
“Hôm nay có kiểm tra bài tập á, ông làm bài tập chưa homie.”
Eh!
“Eh! Bài tập nào cơ?”
“Trời ơi, bài tập hoá đấy ông hôm nay chấm điểm lấy 15 phút đấy.
“Thôi chết, tôi quên mất, ông làm xong chưa cho tôi mượn vở đi.”
“TEHE! Tôi cũng chưa làm.”
“Chúng ta phải nhanh chân lên chắc mấy đứa trên lớp cũng làm xong hết rồi lên đó chép thôi.”
“Okey, let’s go.”
Theo trí nhớ của tôi là Hậu đã làm bài tập rồi nhưng nó nói với tôi như vậy chẳng qua là để tôi không phải dựa dẫm nó mãi như thế. Và hôm nay không có tiết Hoá.
Huỵch!!!
“Ui cha! Trời ạ mắt để dưới mông à.” một giọng nữ cất lên.
“Mình xin lỗi cậu không sao chứ... Ơ là Thư à?”
“Tên đần thối này mắt cậu để đâu đấy.” Cô bé giận giữ hét lên.
Cường nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy Thư dậy
Đây rồi, nữ chính trong đời mình, cô tên là Nguyễn Lê Anh Thư, cô bé là Thanh mai trúc mã của tôi, từ nhỏ chúng tôi rất thân thiết với nhau, dính liền với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu ấy rất dễ thương mái tóc đen dài thướt tha, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt mở to, đôi môi đỏ mọng cùng chiếc áo dài tô điểm cho vẻ đẹp tuyệt trần của cô ấy, càng lớn Thư càng trở nên xinh đẹp.
Nhìn thấy Thư sờ sờ ngay trước mặt lòng tôi thao thức bồi hồi, cảm xúc dâng trào mà chỉ có thể thể hiện qua âm thanh ri rỉ của tiếng ve, ‘em vẫn đẹp như ngày anh mất em.’
“xin lỗi cậu, tớ sơ xuất quá cậu có bị thương ở đâu không.”
“Đau quá! Chắc mình bị trật khớp chân rồi...”
“Để mình cõng cậu đi học nhé” Cường cởi balo đưa cho Hậu rồi khụy người xuống để Thư leo lên lưng. Mặt Cường đỏ ửng lên quay mặt đi.
“Ờ thì... Vậy cũng được nhanh lên sắp vô lớp rồi.” Cô bé ngả vào lưng Cường.
“Nhờ ông cầm cặp giúp tôi lên lớp nhé, tôi sẽ đưa cô ấy xuống phòng y tế trước.”
“Oh được thôi homie hẹn gặp lại ở trên lớp.”
“Té đây” nói rồi Cường tăng tốc chạy.
“Từ từ thôi tớ ngã bây giờ!!!” Thư ôm chặt Cường
“Đúng là cặp đôi kì lạ.” Nói xong Hậu cũng chạy theo
.
Có một điều tôi đã để ý tới là khuôn mặt của Thư có vẻ đỏ ửng lên khi để Cường cõng đến trường. Không lẽ cô ấy cũng có ý với mình...
Trường của tôi cũng khá gần đây nên là không cần phải đi xe máy hay xe đạp đến trường làm gì, lâu lâu có ngủ quên thì cùng lắm đi nhờ mấy đứa cùng trường là xong.
Trên đường đi, tôi suy nghĩ đến việc làm sao có thể thay đổi được tương lai đen tối ấy, bản thân tôi chỉ là 1 con ve sầu vì thế tôi cần có một trợ thủ đắc lực chi ít cũng có thể thay đổi đôi chút. Tôi quay ra nhìn cha Hậu, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
To be continue.