“Bị thay thế và loại bỏ là số phận của người máy. Tôi không hề sợ chút nào hết. Nhưng khi Lâm Cảnh nói chuyện với tôi, các mạch điện trong cơ thể của tôi đều run rẩy, tôi nghĩ chắc đó là vui mừng, tuy rằng Lâm Cảnh nói cái đó có thể là bị chạm mạch mà thôi. Anh ấy đã dùng thức ăn của ba ngày để đổi lấy lõi năng lượng loại cũ của một dân tinh tế lưu lạc cho tôi. Thức ăn của ba ngày lận đấy! Con người mà không ăn gì ba ngày thì không phải đói đến bất tỉnh luôn sao?”
“Cậu là người máy cứu hộ sao.” Chu Lẫm Sương trả lời, “Đây là một loại trao đổi.”
Đây là mục đích Lâm Cảnh dùng thức ăn ba ngày đổi nguồn điện cho nó.
Hạ Phổ gật gật đầu, “Tôi biết chứ. Anh ấy cho tôi nguồn điện, tôi bảo đảm sự an toàn cho anh ấy, chẳng lẽ không nên như vậy sao?”
“Người máy đều hiểu lý lẽ…… Nhân loại cũng không hiểu.” Chu Lẫm Sương cụp mắt, không biết tư tưởng lại bay tới đâu.
“Cho nên khi bầy trùng xâm nhập, phi thuyền giải thể, tôi lập tức bung khung xương trợ lực cứu hộ, dẫn theo Lâm Cảnh nhanh chóng rời khỏi. Chỉ đáng tiếc, chúng tôi lại đáp xuống hành tinh hoang này. Lúc xuyên qua tầng khí quyển, vỏ ngoài của tôi bị hư hỏng, Lâm Cảnh nói trông tôi cứ y như mấy con ma trong phim kinh dị vậy.”
“ Loại người máy như cậu sau khi xuyên qua tầng khí quyển thì thế nào cũng sẽ bị báo hỏng.” Chu Lẫm Sương rốt cuộc cũng quay đầu qua, nghiêm túc mà nhìn cơ thể máy của Hạ Phổ, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tứ chi, thậm chí khoang ngực đều là được ghép lại với nhau.
“Tôi từng báo hỏng nhiều lần. Nhưng mỗi một lần gặp phải nguy hiểm, tôi đều giao hẹn trước với Lâm Cảnh —— bảo anh ấy chạy trước!”
Chu Lẫm Sương lạnh nhạt nói: “Tính mạng con người luôn được đặt lên hàng đầu.”
Đây là nguyên tắc và lý do tồn tại của người máy cứu hộ.
“Ha ha, lừa đươc anh rồi! Giao hẹn giữa tôi và Lâm Cảnh là cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải bảo vệ tốt cái đầu của mình, bởi vì trong đó có lõi dữ liệu.” Hạ Phổ chỉ chỉ đầu của mình: “Chỉ cần còn lõi dữ liệu, Lâm Cảnh là chế cho tôi một cơ thể mới.”
Chu Lẫm Sương im lặng rất lâu, không đáp lại Hạ Phổ.
Hạ Phổ im lặng nhìn ngón chân lốm đốm của mình, căn phòng lại trở nên yên tĩnh không có sức sống.
“Bởi vì cậu ta cần cậu.”
Không biết qua bao lâu, Chu Lẫm Sương mới nói ra một câu như vậy.
Hạ Phổ nhận được cổ vũ, hoạt bát lên lần nữa.
“Đúng vậy. Khi ở chỗ này 323 ngày, kỹ năng của Lâm Cảnh còn hơi kém. Tôi cùng anh ấy đi thu linh kiện để chế tạo phi thuyền, lại đυ.ng phải đàn giun dẹp cỡ lớn! Tôi bị ngã vì vấp phải xúc tu của giun dẹp, còn bị một con trùng đực ăn luôn. Vì cứu tôi, Lâm Cảnh đã đâm vào chiếc xe công trình duy nhất có thể lái được. Bình thường gặp phải bầy trùng đều né tránh, vậy mà lại hết sức anh dũng đâm chết con trùng đực kia, tìm kiếm xác của tôi. Đáng tiếc, dịch dạ dày của trùng đực đã hòa tan cơ thể của tôi, Lâm Cảnh phải dùng móc mới tìm được lõi của tôi ở trong bãi dịch đó.”
Giun dẹp lớn là loài côn trùng quý hiếm tương đồng với AO(Alpha x Omega), có thể thay đổi giới tính tùy theo nhu cầu sinh sản của bầy đàn, tuyến thể chúng nó thường xuyên thường được sử dụng để điều trị rối loạn tin tức tố, phí tổn rất cao.
Khi loại trùng nào đứng ở thuộc tính Alpha, đừng nói một chiếc xe công trình, ba chiếc cũng có thể bị tan xác tại chỗ.
Lâm Cảnh có thể sống sót, thật sự rất may mắn.
“Cho nên cậu rất trung thành với cậu ta.”
“Cảm ơn.” Hạ Phổ nghiêng đầu.
“Tại sao lại nói ‘cảm ơn’?”
“Bởi vì ‘trung thành’ là phẩm chất mà nhân loại mới có, người máy tuân theo sự cài đặt của chương trình và số liệu.”
Chu Lẫm Sương chuyển tầm mắt đi, chuyện không quan tâm đến mình mà hỏi lại: “Cậu biết sự khác như giữa chương trình cài đặt và sự trung thành sao?”
Hạ Phổ hìn lên trần nhà 45 độ, làm ra dáng vẻ nhớ lại, không biết là chương trình cài đặt hay bắt chước Lâm Cảnh.
“Tôi nghĩ…… Tôi biết. Ngày đó, chúng tôi không có thể trở về căn cứ trước lúc mặt trời lặn. Sa mạc rộng lớn dưới ánh trăng xanh bạc dường như vô tận, hệ thống ngôn ngữ của tôi vẫn có chút ý thơ này.”
Chu Lẫm Sương không có phản ứng với ý thơ của Hạ Phổ, ý nói “Nói điểm chính đi”.
“Chúng tôi mất xe công trình, Lâm Cảnh chỉ có thể đi bộ trở về căn cứ, mà tôi cũng không thể tiến hành rà quét sinh vật cho anh ấy, ai cũng không biết sẽ gặp phải loài Trùng tộc nào, hoặc là cát lún.”
“Lâm Cảnh giấu lõi của tôi ở trong khung xương trợ lực, đặt nó lên da ở vị trí trái tim, sử dụng rung động của nhịp tim để nạp năng lượng cho lõi của tôi, tuy rằng phải mất đến 10.000 năm để sạc đầy theo cách này, nhưng có lẽ tôi là người máy duy nhất trong vũ trụ được trái tim nhân loại bảo vệ.”
“Là lõi người máy.” Chu Lẫm Sương sửa đúng nó.
“Ha ha, không sao cả mà. May mà, trên đường chúng tôi gặp được một tàn tích cửa hàng tiện lợi, anh ấy đào bới trong cát, tôi thật lo lắng anh ấy sẽ kinh động Sa Trùng dưới lòng đất. Anh ấy nói anh ấy có hào quang của nhân vật chính, thật sự tìm ra nguồn năng lượng pin nạp điện cho tôi, có được một phần tư pin, tôi càng muốn dán ở chỗ trái tim của anh ấy hơn. Anh ấy nói ‘Tốt quá rồi, Hạ Phổ. Cậu sẽ không chết.’”
Chu Lẫm Sương im lặng nghe, các đường nét trên khuôn mặt có ảo giác như được giãn ra.
“Người máy sẽ không chết, chỉ biết báo hỏng.” Chu Lẫm Sương mở miệng nói.
“Đúng. Anh hiểu tôi ghê.” Hạ Phổ làm động tác cảm động đặc trưng của mình.
Cho nên, đối với Lâm Cảnh mà nói, Hạ Phổ không phải người máy, là bạn đồng hành.
Lúc này Lâm Cảnh đang ngồi trong phòng dữ liệu của căn cứ để tra cứu công thức thuốc giảm đau, anh không tốt nghiệp chuyên ngành hóa học hay dược phẩm sinh học, nhưng có khái niệm cơ bản nhất về thành phần thuốc.
Cấu trúc thành phần của thuốc giảm đau thần kinh treo lơ lửng trên màn hình 3D, Lâm Cảnh cau mày, vừa suy nghĩ, vừa chia nó thành nhiều phần khác nhau.
Hệ thống 3D của căn cứ cung cấp cơ sở dữ liệu khổng lồ, nhưng trước đây căn cứ này là nhà tù, hệ thống không còn năng lực tính toán và nghiên cứu.
Hệ thống: [Lâu rồi không giao lưu với anh, tôi có thể phát biểu một chút ý kiến được không?]
Lâm Cảnh: [Cậu biết về thuốc giảm đau thần kinh sao? ]
Hệ thống: [Tôi không hiểu. Nhưng tôi biết trước nay chưa có người xuyên sách nào từng giải quyết được vấn đề này. Tất cả những người bị trúng chất độc thần kinh Azma đều phải chịu đựng cơn đau thần kinh, đây có lẽ là thử thách Bạch Đường Oa Qua cho bọn họ, cũng giống như không phá thì không xây được…… Hoặc là có thể ông trời trao cho những người này những trách nhiệm to lớn, phải……]
Lâm Cảnh: [Câm miệng. Tôi chỉ là xuyên sách, không phải Đường Tăng đi thỉnh kinh, đừng có cho tôi 81 kiếp nạn gì hết. ]
Hệ thống: [Anh chỉ là có được hào quang của nhân vật chính, nhưng anh không phải chúa cứu thế của ai.]
Lâm Cảnh cười một chút: [Tôi không phải muốn làm chúa cứu thế của cậu ta. Trên đời này không có sự tin tưởng vô duyên vô cớ, tôi phải dùng thành ý đổi lấy. ]
Hệ thống: [Được rồi, chúng ta làm một ván cược nhỏ đi. Nếu anh có thể chế được thuốc giảm đau thần kianh, xem như cung cấp ý tưởng mới cho Bạch Đường Oa Qua. Tôi sẽ buff cho anh xóa đau đớn một lần. ]
Lâm Cảnh: [Cậu…… cũng rất giỏi nói vuốt đuôi nhỉ? Tôi tạo ra được thuốc giảm đau thần kinh, cậu buff xóa đau đớn cho tôi một lần? ]
Hệ thống: [Suy nghĩ một chút đi, thuốc giảm đau thần kinh là cho Chu Lẫm Sương xài, buff xóa đau đớn là cho anh xài. ]
Cổ họng Lâm Cảnh nghẹn ngào một cái, liên tưởng đến A đánh dấu O trong giọng điệu tràn ngập ám chỉ của hệ thống.
Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, tưởng tượng đến miêu tả khi bị đánh dấu hoàn toàn, Lâm Cảnh liền cảm thấy đầu đau, chỗ nào cũng đau cả.
Lâm Cảnh hít sâu một hơi, chờ đó đi, hệ thống.
Tôi nhất định sẽ chế ra được thuốc giảm đau này cho cậu xme.
Lâm Cảnh dùng không quen giao diện 3D, anh tìm một cây bút đánh dấu, dùng toàn bộ sàn nhà làm giấy rồi vẽ công thức phân tử.
Anh không ngừng tính toán, cần bằng, phân chia, sau đó tìm kiếm các chất hóa học tương ứng trong hệ thống.
Vẫn luôn không có tiến triển, Lâm Cảnh bắt chéo chân, chống cằm nhìn chằm chằm vào cấu trúc hóa học trong hình ảnh 3D.
Hệ thống có chút đắc ý mà mở nhạc của Bach* ở trong đầu Lâm Cảnh: [Từ bỏ có đôi khi cũng là một đức tính tốt đấy.]
* Johann Sebastian Bach (tiếng Đức: [ˈjoːhan zeˈbasti̯an ˈbax] ⓘ; 21 tháng 3 năm 1685 - 28 tháng 7 năm 1750) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750
Lâm Cảnh hừ một tiếng: [Cậu nói với một bác sĩ ‘Từ bỏ là một đức tính tốt’ ư? ]
Đối với bác sĩ tới nói, “Từ bỏ” có nghĩa là tuyên bố sớm về sự kết thúc của một cuộc đời.
Nhờ phúc của hệ thống, cấu trúc mạnh mẽ, nhịp điệu chặt chẽ và cân bằng trong âm nhạc của Bach ngược lại làm bộ não của Lâm Cảnh càng rõ ràng hơn.
Thay vì phân chia cấu trúc này, hay là cứ nhìn xem những hóa chất nào chứa cấu trúc đó.
Lâm Cảnh một tay chống đỡ mặt đất, tiếp tục tính toán công thức hóa học trên mặt đất và trên tường.
Sàn của toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi các công thức phân tử khác nhau, hoa cả mắt, giống như thế giới của người điên.
Mà cuối cùng, Lâm Cảnh đặt nét bút cuối cùng, sau đó nhập kết quả vào hệ thống dữ liệu, cho ra một kết quả phù hợp.
Lâm Cảnh nhìn rồi xoa xoa đôi mắt khô khốc, “Mợ? Cái quỷ gì đây?”
Hệ thống mỉm cười nói: [Ký chủ, độ khó này lớn thật đấy. ]
Lâm Cảnh rất bình tĩnh mà cười một cái, [Không, còn có chuyện gì có độ khó kỳ lạ hơn chuyện bản thân bị xuyên vào trong sách đây? ]
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Hạ Phổ thở dài lần thứ 101, nhìn về phía Chu Lẫm Sương: “Xin anh nói chuyện với tôi đi mà, Hạ Phổ không có ý xấu, chương trình của Hạ Phổ cần anh đáp lại……”
Chu Lẫm Sương nhắm mắt lại, lông mi bởi vì đau đớn mà rung động, rất lâu sau, y rốt cuộc mở miệng: “Là cậu ta kêu cậu đến nói chuyện với tôi sao?”
“Đúng rồi, vì để chuyển dời cảm giác đau ấy. Tôi vốn muốn kể chuyện cho anh nghe, nhưng mấy câu chuyện tình yêu mà Lâm Cảnh kể với tôi —— tôi cảm thấy chắc anh sẽ không muốn nghe đâu.” Hạ Phổ rất tin vào phán đoán của mình, “Với kinh nghiệm của tôi, anh hẳn là một người nghiêm túc.”
“Chuyện Omega xinh đẹp mạnh mẽ rơi xuống hành tinh hoang bị tháo hán Alpha thô lỗ đánh dấu nhiều lần hả?”
“Đúng vậy, chính là mấy chuyện giống vậy đó! Tôi cảm thấy không hợp mới mấy thiếu niên đã đến tuổi phân hóa như mấy anh, nghe nhiều mấy chuyện như thế sẽ không cao lên được đâu.”
Hạ Phổ rất nghiêm túc mà nói.
“Đều là cậu ta kể cho cậu nghe sao?”
“Ừm, đúng vậy. Người máy không thể tự bịa chuyện được.”
“Kể một chuyện tôi chưa nghe đi.”
“Ơ? Anh từ bỏ trị liệu, đang định thông đồng làm bậy với chúng tôi sao!”
“Vậy cậu đừng nói nữa.” Chu Lẫm Sương nhắm mắt lại, dáng vẻ muốn ngủ.
“Tôi kể! Tôi sẽ kể ngay! Tôi lưu trữ rất nhiều chuyện tình yêu trong sáng ABO lắm, chưa có nơi nào có được đâu! Chúng ta nói về chuyện sơ cấp trước nhé!”
Hạ Phổ bắt chước giọng điệu của Lâm Cảnh, bắt đầu kể lại một cách sinh động..
“Trong một căn phòng phục hồi khép kín, Thiếu tá Omega được mệnh danh là vũ khí hình người vừa trải mới qua một trận chiến ác liệt, chân của anh ta bị thương, quân đội đã sắp xếp một chuyên gia phục hồi chức năng cho anh ta, cũng là một vị Alpha nổi tiếng ôn hòa nho nhã.”
Chu Lẫm Sương nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, chịu đựng cơn đau chất độc thần kinh đang không ngừng lên đến đỉnh điểm.