Anh ngồi dậy, khi vừa định dạy bảo Chu Lẫm Sương đừng kén ăn thì nhìn thấy khuôn mặt đối phương nghiêng sang một bênquai hàm căng cứng, dung dịch bổ sung dinh dưỡng trong tay khẽ run lên, loại thực phẩm bổ sung này chỉ cần dùng lực ấn xuống là có thể mở ra, nhưng Chu Lẫm Sương thử rất nhiều lần, cũng không ấn xuống được.
Lâm Cảnh tự nhận là là một người không có sự đồng cảm gì, nhưng không hiểu sao, dáng vẻ Chu Lẫm Sương cụp mi không ngừng tử ấn mở nắp làm cho anh liên tưởng đến bốn chữ “Anh hùng cùng đường” này.
Tuy rằng Chu Lẫm Sương không phải anh hùng gì, cũng không đi đến một bước đường cuối cùng này.
Cơ mà không mở sao không nói thẳng đi?
Lâm Cảnh lặng lẽ thở dài một hơi, tìm được dung dịch dinh dưỡng tích lũy cả tuần chưa bóc tem, ấn nhẹ một cái, “cạch” một tiếng mở ra, sau đó anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Lẫm Sương rồi lấy đi dung dịch dinh dưỡng ở trong tay đối phương.
“Này, cậu nắm cũng chặt nhở.” Lâm Cảnh đặt lọ đã mở vào trong tay của y, “Hàng tồn hơn 50 năm trước, thường xuyên có mấy cái bị hư không ấn được.”
Nhìn xem, anh còn phải cho bạn nhỏ bậc thang để đi xuống này.
Chu Lẫm Sương không nói gì, thong thả nâng lên đưa đến bên môi.
Y ngẩng đầu lên, , khi dung dịch dinh dưỡng tiến vào cổ họng, đường cong cổ của y cũng nhấp nhô theo.
Lâm Cảnh nhớ lại mô tả về Chu Lẫm Sương trong nguyên tác: Đường nét trên cổ của y rất đẹp, sự nhấp nhô lên xuống khi uống một hơi cạn sạch đều thu hút ánh mắt của các Alpha. Bọn họ đều muốn cắn cổ họng của y, khống chế y, đánh dấu y, chinh phục y.
Lắc lắc đầu, Lâm Cảnh nhanh chóng lắc cho mấy cái suy nghĩ không phù hợp trẻ em văng ra ngoài.
Vừa uống xong, chai rỗng rơi khỏi tay Chu Lẫm Sương, Lâm Cảnh theo bản năng đưa tay nhận lấy, sau đó đặt chai rỗng cùng đống đồ ở đầu giường rồi tìm một chai khác, mở ra đưa cho đối phương đối phương.
“Tiếp tục nói đi.” Chu Lẫm Sương mới vừa uống xong một lọ, dường như đã khôi phục một chút sức lực.
Nghe thế, Lâm Cảnh cuối cùng có thể yên tâm. Có phản hồi, ít nhất tỏ vẻ còn có thể giao tiếp, tuy rằng thái độ cũng không tốt lắm.
Có lẽ là buổi họp tẩy não thái độ phục vụ của viện trưởng đã nổi lên tác dụng, Lâm Cảnh bắt đầu mở chiến lược của mình: Chu Lẫm Sương bị thương, trúng độc, mất kiểm soát cơ thể, cậu ta rất bất an, cậu ta đang yếu ớt, cậu ta đang cần sự bao dung.
Hơn nữa còn là Omega không phân hoá, có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.
“Theo hệ thống giám sát của căn cứ trú ẩn này cùng với tính toán của ông bạn đồng hành robot Hạ Phổ của tôi, trong 100 ngày nữa, một tiểu hành tinh sẽ va vào hành tinh hoang này, cường độ và tốc độ đủ để xuyên qua lõi. Cho nên chúng ta nhất định phải tự cứu trước khi nó đến.”
“Gửi tín hiệu cầu cứu cũng vô dụng.” Chu Lẫm Sương mở miệng nói.
Bạn nhỏ được nha, đối mặt với phó bản sinh tồn tận thế, thế mà mặt không đổi sắc tim không đập thế này, không hổ là O mạnh mẫu mực.
“Đúng vậy, đương nhiên vô dụng. Tôi là một dân tinh tế lưu lạc, không tài sản, không gia thế cũng không có năng lực mạnh mẽ gì, Ai sẽ bỏ ra nguồn tài chính vật chất khổng lồ để cứu tôi? Tôi vẫn biết thân biết phận của mình lắm.”
Chu Lẫm Sương môi khẽ mở, nói thêm ba chữ: “Pháo hạt*.”
* là loại vũ khí sử dụng máy gia tốc để tăng tốc các hạt tích điện bị ion hóa nhằm tiêu diệt vũ khí của đối phương.
Lâm Cảnh cười nói: “"Theo dữ liệu vệ tinh còn hoạt động phía trên hành tinh và dữ liệu cơ sở, hạt pháo trên hành tinh này đều bị mang đi rồi.”
“Bay khỏi nơi này.” Chu Lẫm Sương buông dung dịch dinh dưỡng rỗng thứ ba.
Lâm Cảnh ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Đúng! Chính là bay khỏi nơi này!”
“Phi thuyền đâu?”
Lâm Cảnh hưng phấn mà vỗ tay một cái: “Cái bộ dạng thế gian tất cả đều là hư vô của cậu làm tôi đúng là lo cậu thật sự không sợ chết luôn đấy.”
Chu Lẫm Sương: “……”
“Một tin xấu cho cậu, khi nhân loại rời khỏi hành tinh hoang này, hẳn là đều dùng tới phi thuyền. Căn cứ này của chúng ta vẫn còn nhiều vật tư như vậy, chứng minh không có đủ phi thuyền để đưa hết chúng đi.”
Chu Lẫm Sương cụp mắt, “Cho nên chúng ta còn có thể sống thêm một trăm ngày.”
Lại là cái cảm giác sống chết không sao cả này, bị Azma bao vây cũng không cầu cứu, không có thuốc tê và giảm đau cũng không kêu đau.
Thái độ này của Chu Lẫm Sương này có cảm giác có chút không quan tâm đến mạng sống của chính mình, Lâm Cảnh không thích lắm.
“Tôi muốn sống thêm một trăm năm. Chúng ta có thể tự mình chế tạo những thứ như phi thuyền.”
Hiếm khi, Chu Lẫm Sương nghiêng mặt nhìn về phía Lâm Cảnh.
Cái này làm cho Lâm Cảnh lại bổ não về ẩn ý của Chu Lẫm Sương: Anh không có kiến thức, không có văn hóa, chưa từng tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc trong thế ABO, anh thật sự có thể tự tạo phi thuyền sao?
Có lẽ là Lâm Cảnh chòm đến gần, lại cảm thán vẻ đẹp của Chu Lẫm Sương lần nữa.
Bạch Đường Oa Qua thói quen lấy nam thần lạnh lùng làm bé công. Cũng may Chu Lẫm Sương là Omega, nếu không đúng là “Đừng nhặt bậy đàn ông trên đường” rồi.
Hệ thống lừa đảo thình lình mở miệng: [Đúng vậy, dựa theo motif của tiểu thuyết tình yêu, nhặt bậy bé công đều là động cơ vĩnh cửu.]
Lâm Cảnh: [Tôi kêu cậu ra sao.]
“Tôi thấy cậu cũng ngủ không được, đi nào, dẫn cậu đi xem kiệt tác của tôi.”
Lâm Cảnh đi đến bên cạnh Chu Lẫm Sương, muốn đỡ đối phương dậy, nhưng Chu Lẫm Sương thật sự không có sức lực gì, chân trái cũng bị phế đi, sau khi xà quần hai ba lần, Chu Lẫm Sương lại ngã ngồi trở về.
Lâm Cảnh đẩy xe đến bên cạnh Chu Lẫm Sương, hoạt động cổ và cánh tay của mình một chút, sau đó vặn cái eo.
Chu Lẫm Sương ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
“Làm nóng người.” Lâm Cảnh đáp lại tầm mắt đối phương, khom người xuống, hai tay duỗi đến phía sau lưng và đầu gối của Chu Lẫm Sương, “Một —— hai —— ba ——”
Một tay anh ôm ngang Chu Lẫm Sương lên, cũng giây phút này anh thấy được bộ mặt thờ ơ của Chu Lẫm Sương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bay lên không làm cho Chu Lẫm Sương theo bản năng túm chặt lấy ngực của Lâm Cảnh.
“Hưởng thụ đi nào, đây chính là đãi ngộ dành cho Omega đỉnh cao đấy.”
Nói xong, Lâm Cảnh tùy tiện cười một cái, sau đó đặt y lên xe đẩy.
Chờ đến khi Lâm Cảnh đẩy y vào lôi đi, Chu Lẫm Sương lại không còn phản ứng nữa.
“Này, khi người khác đối xử tốt với cậu, cậu không thể nói một tiếng ‘cảm ơn’ à. Nói cho có cũng được nữa.”
Chu Lẫm Sương im lặng mà nhìn sang một bên khác, xoáy tóc màu bạc trên đỉnh đầu có chút đáng yêu.
Không biết đi bao lâu, Lâm Cảnh đẩy y đến một kho hàng rất lớn.
Đèn phía trên đầu sáng lên, màn đêm trong nháy mắt bị ban ngày thay thế, trung tâm kho hàng trung ương là một nguyên mẫu của một chiếc phi thuyền, như là đồ chơi trẻ con, như là đồng nát sắt vụn chắp vá.
Nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy nó đã có cabin hoàn chỉnh, khu vực chuyển đổi năng lượng, phòng điều khiển, thậm chí cả vị trí gắn động cơ cũng đã bắt đầu thành hình.
“Cậu tạo sao?”
“Ừm, đúng vậy. Trong căn cứ có hệ thống hướng dẫn lắp ráp, tôi lấy những bộ phận này từ bên ngoài căn cứ về rồi lắp ráp dưới sự hướng dẫn của hệ thống. Muốn nó bay được thì chúng ta cũng cần có bộ tản nhiệt và động cơ nữa.’’
Lâm Cảnh rời khỏi Chu Lẫm Sương, đi đến động cơ của phi thuyền, giơ tay lên chạm nhẹ vào nó.
Ánh đèn buông xuống từ chóp mũi, tai, tóc và đầu ngón tay của Lâm Cảnh, như thể ánh sáng có quỹ đạo thẳng đứng.
Rất không chân thực.
Đây có lẽ là kỳ tích trên hành tinh hoang.
“Chu Lẫm Sương, cậu mau khỏe đi. Chỉ dựa vào một mình tôi không có cách nào vượt qua ổ trùng tiến vào nhà máy sản xuất máy móc hàng không bị bỏ hoang, nơi đó có linh kiện mà chúng ta cần.” Lâm Cảnh nhìn về phía đối phương.
“Ừm.”Giọng Chu Lẫm Sương không lớn.
Nhưng Lâm Cảnh rất hài lòng, anh coi đây là Chu Lẫm Sương đã đồng ý trở thành đồng đội với anh rồi.
“Được rồi, tham quan phi thuyền xong rồi, tôi dẫn cậu đi tham quan kho hàng của tôi một chút.”
Kho hàng này thật sự rất lớn, liếc mắt một cái không nhìn thấy được đến cuối.
Lâm Cảnh đẩy Chu Lẫm đi dạo giữa các hàng container, tựa như đang đi tham quan một siêu thị lớn.
“Dung dịch dinh dưỡng tề rất hợp với cậu hiện giờ. Nó có tác dụng thúc đẩy quá trình lành vết thương và tăng cường mật độ xương.” Lâm Cảnh vừa nói, vừa lấy một cái hợp xuống, sau đó phát hiện đôi chân của Chu Lẫm Sương dài, gần như chiếm trọn cả chiếc xe..
“Chậc, dịch cái chân ra xíu, chừa chỗ tý nào.”
Lâm Cảnh ngồi xổm xuống, nâng chân của Chu Lẫm Sương dịch sang bên cạnh, không ngờ bắp chân Chu Lẫm Sương bỗng nhúc nhích một chút, toàn bộ cơ bắp căng cứng lên.
Y bị chuột rút rồi.
Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lẫm Sương, đối phương cũng chẳng nhíu mày một tý nào, ngược lại là Lâm Cảnh nhíu mi.
“Đau thì nói. Nơi này không có máy y tế, chỉ có tôi thôi. Cậu không nói, tôi không có cách nào chữa cho cậu cả.” Lâm Cảnh dùng giọng điệu nghiêm túc nói, “Tôi biết cậu không định xem tôi là bạn, nhưng chỗ này chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi, cậu hiểu không? Nếu muốn sống sót, chúng ta phải dựa vào nhau.”
Chu Lẫm Sương im lặng hồi lâu, khi Lâm Cảnh định từ bỏ, anh bỗng nhiên nghe được một tiếng “Ừm” rất nhẹ.
Lâm Cảnh chọc chọc bắp chân căng cứng của y nói:, “Vậy xin hỏi ban học Chu Lẫm Sương, chân cậu có đau không?”
“Không đau.”
Rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể thật sự không đau.
Lâm Cảnh nhìn đôi mắt đối phương, nhưng Chu Lẫm Sương lại ngoảnh mặt đi.
Cam chịu mà thở dài, Lâm Cảnh khoanh chân ngồi xuống bên cạnh xe đẩy. Cũng may anh từng học mấy chiêu của ông bạn ở trung tâm phục hồi chức năng, Lâm Cảnh cầm bắp chân chuột rút của Chu Lẫm Sương, dùng lòng bàn tay ấm áp bao bọc nó, xoa xoa từ xa đến gần..
Lâm Cảnh chú ý tới hình như Chu Lẫm Sương lại khẩn trương lên, hai tay nắm chặt thành xe.
“Đừng khẩn trương, cậu căng chặt như vậy, sao tôi có thể xoa bắp thịt của cậu thả lỏng được?” Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lẫm Sương, “Tôi cũng không phải muốn đánh dấu cậu.”
Chu Lẫm Sương nghiêng mặt đi, chỉ để lại quai hàm xinh đẹp.
Ngay sau đó, Lâm Cảnh xoa bóp cơ bắp của y một lát, sau khi cơn ê ẩm lại nhẹ nhàng đi.
Chu Lẫm Sương vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngón chân khẽ cử động.
“Được rồi.” Lâm Cảnh đứng lên, chuyển tới phía sau của y, giống như không có chuyện mà đi tiếp về phía trước.
Chu Lẫm Sương giống như càng im lặng.
Lâm Cảnh không sao cả, hứng thú bừng bừng mà tìm cho y mấy cái áo thun, quần và vài thứ vật dụng hàng ngày, sau đó chất mấy lon đồ hộp mình thích nhất và dung dịch dinh dưỡng ở bên cạnh Chu Lẫm Sương.
“Về thôi.” Lâm Cảnh quay đầu xe ra khỏi nhà kho, vừa đi vừa xổ những bực tức tích tụ hơn 900 ra, “Quần áo trong kho thật sự rất kỳ quái, đều là áo thun trắng hoặc là áo thun ba lỗ trắng, còn có quần màu đen. Cứ y như bánh quy Oreo vậy……”
“Đây là đồng phục tù nhân.” Chu Lẫm Sương vẫn luôn im lặng chợt mở miệng.
“Cái…… Cái gì? Đồng phục tù nhân không phải là sọc vằn hả? Cái kiểu trắng đen xen kẽ ấy, thảo nào không bị mang đi lúc chạy nạn, hóa ra là đồng phục tù nhân.” Lâm Cảnh cúi đầu, nhìn cái áo thoải mái thoáng mát trên người mình, bỗng nhiên cảm thấy có hơi đen đủi.
“Từ từ, có lẽ nào căn cứ này là nhà tù sao?” Lâm Cảnh hỏi.
Chu Lẫm Sương không nói gì, im lặng có nghĩa là …… Lâm Cảnh lại kích hoạt chứ năng bổ não ẩn ý của đối phương: Cậu cảm thấy sao?