Lâm Cảnh mở nắp hộp, khi gặp được không khí thì tự động nóng lên, chẳng bao lâu, trong súp được làm từ thịt không rõ nguồn gốc xuất hiện những bong bóng nhỏ.
Cầm lấy cái muỗng, thổi thổi, Lâm Cảnh chậm rãi ăn xong một bữa khuya.
Cảm giác này luôn có thể làm anh nhớ tới niềm vui khi dùng tự truyện của viện trưởng lót ly mì trong phòng trực lúc mười hai giờ sáng.
“Này, Chu Lẫm Sương, cậu biết mình đẹp đúng không?”
Mùi thức ăn tràn ngập căn phòng nhỏ.
Chu Lẫm Sương còn đang giãy giụa muốn ngồi dậy.
“Người đẹp giống như cậu có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục của Alpha, cậu càng vùng vẫy, bọn họ càng muốn đánh dấu cậu.”
Lâm Cảnh giương mắt, khuôn mặt Chu Lẫm Sương nhìn không ra cảm xúc, nhưng Lâm Cảnh bổ não có lẽ mình chính là một tên ngu ngốc ở trong mắt của y rồi.
Cũng khó trách, Lâm Cảnh sống một mình hơn 900 ngày, khó tránh khỏi sẽ bị biếи ŧɦái. Hiện giờ có một báu vật đang đau khổ giãy giụa ở trước mặt mình, bắn pháo miệng cũng không phải phạm tội gì.
“Cho nên tôi cho cậu một đề nghị, cứ nằm yên đi. Cậu nghĩ đi, chỉ cần cỏ dại không cố gắng mọc ra khỏi lớp phủ mặt đất thì sẽ không có ai muốn nhổ bỏ chúng. Đây là lời khuyên thiện chí đấy.”
Vừa dứt lời, Chu Lẫm Sương lại giãy giụa thất bại lần nữa, nghiêng người về mặt đất.
Đối phương quay đầu đi chỗ khác không để ý tới Lâm Cảnh, nhưng cái cần cổ thon dài này, vòng eo thon chắc này, đôi chân dài có đường nét đẹp đẽ khỏe khoắn này…… Hình ảnh mất hồn quá đi, Lâm Cảnh có hơi xấu hổ.
“Chắc cậu đau lắm đúng không. Dù sao trong quá trình phẫu thuật cũng không được gây tê, cũng không có thuốc giảm đau. Tôi là người đã phẫu thuật chân cho cậu đấy, căn cứ này không có máy y tế, cho nên cũng không có tia laser làm liền vết thương, chức năng chân còn phải dựa vào bản thân cậu để hồi phục. Cậu mà cứ tiếp tục giãy dụa thì sẽ đứt chỉ may đấy.”
Chu Lẫm Sương gian nan mà nhìn về phía chân trái của mình, chỗ đó còn băng băng gạc, hơi lộ ra vết máu.
Lâm Cảnh cầm chiếc thìa nhỏ, giọng nói và ánh mắt đều trầm xuống, “Tôi không biết sao cậu lại đến nơi này, nhưng nơi này là địa bàn của tôi, hiện giờ tôi là bác gĩ chữa trị cho cậu, cậu tốt nhất phải nghe lời của tôi. Có điều không nghe cũng không liên quan đến tôi, nếu chân của cậu không khỏi được, chờ khi tiểu hành tinh đâm xuyên vào hành tinh bị bỏ hoang này, tôi sẽ để cậu ở đây chứng kiến tận thế cho biết với người ta.”
Anh cần phải nói rõ quy tắc của mình, cho dù đối phương là Omega có thực lực cao hơn mình rất nhiều.
Mà Chu Lẫm Sương gian nan xoay người lại, dựa vào chiếc giường nhỏ, điều chỉnh hô hấp của mình.
Y ngước mắt lên, cuối cùng cũng nhìn rõ thiếu niên đối diện.
Lâm Cảnh mặc áo ba lỗ màu trắng, màu đen tóc thoạt nhìn rất mềm mại, nhưng lại bị xử lý đến rối loạn, giống như cỏ dại trên đồng, vừa thấy chính là nhắm mắt cắt đại rồi.
Đôi mắt rất lớn, trông rất vô tội, nhưng khi híp mắt thổi nguội đồ ăn, lộ ra một tia sức mạnh của đứa trẻ xấu.
Mũi của Lâm Cảnh rất cao, nhưng chóp mũi lại rất nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ từ đầu giường chiếu vào mũi anh, vầng sáng phản chiếu giống như một cái kén, có thứ gì đó kéo ánh sáng ra ngoài.
Anh trông rất mảnh khảnh, tay chân gầy gò, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ biết anh cũng không gầy yếu, phía sau lưng là đường nét xương bướm xinh đẹp.
Giống như một cơn gió thổi qua, nó sẽ vỗ cánh bay đi.
“Chấp nhận số phận chưa? Còn muốn tiếp tục đấu tranh vô ích nữa không?” Lâm Cảnh nghiêng mặt, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Chu Lẫm Sương.
Trái tim Lâm Cảnh liền bị một luồng sức mạnh bóp nhẹ một cái.
Đôi mắt của Chu Lẫm Sương không hề yếu đuối cũng không quyến rũ, lộ ra vẻ điềm tĩnh bất chấp mọi chuyện trôi qua thế nào, nhưng không biết tại sao lại xui xẻo phù hợp với thẩm mỹ của Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh khó chủ động gõ gõ: [Các cậu có điểm nào có thể đổi không?]
Hệ thống: [Anh muốn đổi cái gì?]
Lâm Cảnh: [Một mớ xi măng trét tim. Tôi u mê giá trị nhan sắc của Chu Lẫm Sương quá đi, một Omega lại đi thích một Omega khác, như vậy không có tiền đồ gì ráo.]
Hệ thống: [Điểm số hiện tại của anh là 0.]
Cho nên tại sao phải cho anh đổi cái kỹ năng “tiến vào thế giới tinh thần người nào đó một giây” chứ, hoàn toàn là cưỡng ép tiêu phí mà.
Lâm Cảnh gõ mõ ở trong lòng, mình không giận, mình không giận, mình không giận .
“Sao cậu biết tên của tôi.”
Chu Lẫm Sương vẫn luôn im lặng mở miệng.
Quả nhiên là giọng nói rất phù hợp với vẻ ngoài, cảm xúc của anh chàng này ổn định đến lạ thường, nghe không ra một tia dao động.
“Lúc cậu còn mơ mơ màng màng, tôi hỏi cậu đấy.”
Chẳng lẽ còn có thể nói thẳng cho anh biết là tôi biết được trong sách sao?
Lâm Cảnh cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình tự nhiên chân thật, nhưng vẫn có một sự im lặng lúng túng lan truyền trong không gian nhỏ bé này.
Cúi đầu, Lâm Cảnh ùng ục ùng ục uống hết canh trong hộp, cảm giác no trong bụng khiến anh có chút vui vẻ.
Mãi cho đến khi…… bị người đối diện cắt ngang.
“Đồ lừa đảo.”
Hai chữ mà thôi, giống như hạt thủy tinh rơi vào nhà kho trống rỗng, Lâm Cảnh thiếu chút nữa đã làm đổ lon đồ hộp.
“A? Tôi…… Tôi lừa cậu cái gì?”
Chu Lẫm Sương không có trả lời, mà là nửa ngửa đầu, như là muốn buông xuôi.
Lâm Cảnh suy nghĩ nửa ngày bỗng nhiên ý thức được khi mình đã gọi tên lúc kéo y ở trong hang động rồi.
Chậc, đã sớm lộ tẩy rồi.
Nhưng đối với loại chuyện này, Chu Lẫm Sương không có chứng cứ, hết thảy đều mặc cho Lâm Cảnh giải thích.
“Khi tôi kéo cậu đã hỏi tên cậu, lúc ấy cậu đã trúng độc thần kinh, có thể ký ức có hơi…… hỗn loạn.”
“À.” một âm tiết thoát ra khỏi cổ họng của Chu Lẫm Sương, nhẹ nhàng đến mức có thể bỏ qua.
“Cậu à cái gì?”
Thật sự đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy người sống, ngay đến một tiếng “A” cũng cảm thấy hay, tràn ngập hơi thở nhân loại.
“Tuổi trẻ ngày nay phiền phức quá. Cậu hỏi tôi một câu, tôi trả lời cậu, cậu lại không tin. Vậy cậu hỏi tôi làm gì?”
Từ từ, hiện tại là một cơ hội tốt.
Vì sao không tâm sự người trong lòng của y chứ?
Thứ nhất có thể làm cho cậu ta tin mình đã nghe được khi cậu ta hôn mê; thứ hai, hai Omega nói về Alpha cũng có thể kéo gần khoảng cách, không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao?
“Khi tôi cõng cậu chạy trốn, cậu còn nói tên một người, hình như là…… Là…… Cố Mặc Dung.” Lâm Cảnh chống cằm, nhìn về phía đối phương, “Đó là ai đấy? Người cậu thích hở? Anh ta đối xử tốt với cậu không? Anh ta là Alpha sao?”
Lâm Cảnh cẩn thận quan sát đối phương, không bỏ qua một tý biểu cảm nhỏ bé nào.
Nhưng anh thất vọng phát hiện, vẻ mặt của Chu Lẫm Sương vẫn thế, thậm chí môi và cổ họng cũng chẳng run tý nào.
Nếu y là tảng băng im lặng, như vậy Cố Mặc Dung cũng không phải là con dao có thể cắt vỡ mặt băng.
Nhân loại thật sự rất kỳ quái, rõ ràng có chức năng “Ngôn ngữ”, nhưng lại luôn không thể thành thật về cảm xúc của mình
Lâm Cảnh bỗng nhiên nghĩ tới kỹ năng râu ria của mình, lúc này không cần, còn chờ đến khi nào?
[Nào, tiến vào thế giới tinh thần Chu Lẫm Sương một giây!]
Lâm Cảnh cho rằng sẽ có đếm ngược “Ba, hai, một” gì đó, không dự đoán được trong phút chốc, cảm giác không trọng lượng dâng lên theo dây thần kinh xông thẳng vào trong não.
Anh thấy được một hành tinh bị hủy diệt, các chùm ánh sáng phân tán, vệt sao sụp đổ, mọi sinh vật đều bị tiêu diệt.
Hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và tuyệt vọng tràn ngập giác quan của Lâm Cảnh, tất cả ánh sáng đều biến mất, rơi vào bóng tối..
An tĩnh, im lặng, không có chờ mong cũng không còn gì.
“A……”
Trong nháy mắt trở về hiện thực, Lâm Cảnh ôm trái tim mình, toàn thân run rẩy.
Khi bị chìm trong bóng tối vô tận, nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy Lâm Cảnh.
Anh không kêu ra tiếng.
Cảm nhận được không khí trong lành của căn cứ, ánh sáng dịu nhẹ đầu giường, Lâm Cảnh chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy.
Lâm Cảnh: [Hệ thống, cậu ra đây, cậu cho tôi cái chức năng nát gì đấy hả? Tôi chỉ nhắc tên của Cố Mặc Dung với Chu Lẫm Sương, khi tiến vào thế giới tinh thần của cậu ta lại nhìn thấy hành tinh bị hủy diệt là sao? ]
Hệ thống: [Kiểm tra hoàn tất, chức năng có không có vấn đề. Anh đã vào thế giới tinh thần của anh ta thành công. Cho nên cảm nhận của anh, chính là cảm nhận của Chu Lẫm Sương. ]
Lâm Cảnh điều chỉnh chính mình hô hấp, hắn nhắc tới chính là Cố Mặc Dung, nhưng tại sao Chu Lẫm Sương lại cảm nhận như vậy?
Không có chút chờ mong hay ngưỡng mộ nào Không phải nói Cố Mặc Dung đã cứu rỗi Chu Lẫm Sương sao?
Lâm Cảnh nhớ lại nội dung tiểu thuyết mình từng xem, mơ hồ nhớ tới hành tinh mẹ của Chu Lẫm Sương—— Byrne.
Một hành tinh ban đầu rất thịnh vượng nhưng đã bị phá hủy bởi trùng mẫu cấp S.
Nhưng tại sao đây lại là thế giới tinh thần của Chu Lẫm Sương? Rõ ràng hành tinh đó đã bị phá hủy nhiều năm rồi.
Có lẽ nó giống như một bộ phim, khi nhìn thấy một người cúi đầu đứng dưới mưa lớn, người xem sẽ nghĩ rằng người đó đang đau đớn buồn bã.
Một người vừa đi vừa huýt sáo ở dưới ánh mặt trời, người nhìn sẽ biết tâm trạng của anh ta đang rất vui.
Nhưng phải chăng bóng tối vô biên sau khi một hành tinh bị hủy diệt, có phải cũng nói rõ thế giới tinh thần Chu Lẫm Sương cũng là hoang vu và trống trải như thế.
Lâm Cảnh bình tĩnh mà thở dài một hơi, cái này đúng là khiến người ta đau đầu.
Nếu là ở trong tiểu thuyết, người như vậy có thể làm cho người đọc cảm thương, thậm chí cũng có thể giải thích vì sao Chu Lẫm Sương bị Cố Mặc Dung hào quang tỏa sáng thu hút.
Nhưng đối với Lâm Cảnh tới nói, lại một phiền phức lớn.
Vị đồng đội này của anh là một người không dễ dàng bị hòa tan, sẽ không dễ dàng tin tưởng, cũng sẽ không dễ dàng giao mình cho người khác.
Được rồi, vốn dĩ Lâm Cảnh cũng không muốn thắp sáng tâm thái chúa cứu thế của mình với người khác, anh chỉ muốn Chu Lẫm Sương có được sự hợp tác cơ bản nhất để rời khỏi hành tinh hoang này thôi.
Lâm Cảnh ném vỏ đồ hộp vào lối xử lý rác thải của từng phòng, tuy rằng anh còn chưa nghiên cứu hướng đi của cái lối rác thải này về đâu.
Sau đó anh lấy dung dịch dinh dưỡng ở đầu giường, nhẹ nhàng đẩy trên mặt đất, vừa lúc lăn đến cạnh ngón tay của Chu Lẫm Sương.
“Mau uống đi, cơ thể cậu cần bổ sung dinh dưỡng.” Lâm Cảnh ợ nhẹ một cái, rồi nằm trở lại giường nhỏ của mình.
Lâm Cảnh yêu cầu Chu Lẫm Sương mau chóng tiến vào nhiệm vụ:“Để tôi phổ cập tình huống hiện tại của chúng ta một chút. Chúng ta đang ở hành tinh hoang Z013, ngoại trừ chúng ta và Trùng tộc, có lẽ không còn vật thể sống nào khác. Nơi ở hiện tại của chúng ta là chỗ tị nạn của nhân loại 52 năm trước.”
“Tin tốt là các hệ thống sinh hoạt nơi này vẫn còn hoạt động, chẳng hạn như cung cấp oxy, thu gom và tái chế nước sinh hoạt còn có lương thực dự trữ, cũng đủ đôi ta sống đến không muốn sống nữa. Khuyết điểm duy nhất là căn cứ này không có cabin y tế hay máy móc y tế, có lẽ đã bị nhân loại mang đi khi sơ tán rồi.”
“Tôi biết kỹ năng khâu vết thương của tôi không bằng máy y tế, nhưng nếu muốn đưa anh đến nơi có máy y tế…… thì cần phải vượt qua sáu, bảy cái ổ trùng……”
Nói nửa ngày, Lâm Cảnh vẫn không có nghe thấy tiếng mở dung dịch dinh dưỡng.