Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 25

Giữa trưa về nhà mẹ đẻ, Lâm Tú Quyên mới nghe được chuyện xảy ra buổi sáng ở nhà họ Lâm, cô không hiểu tại sao Lâm Tú Mỹ lại có thái độ thù địch với một đứa trẻ chưa được sinh ra như vậy, may mà đứa bé không sao.

"Phải nói người phòng ba có nhiều dã tâm, chắc là bọn họ sợ cái thai này là con trai nên mới sinh sự với phòng hai." Hồ Yến Hoa phân tích suy đoán của mình.

"Có lẽ, vậy chuyện đó giải quyết thế nào?" Không có gì lạ khi Lâm Tú Quyên quan tâm, đúng là bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm nhưng vẫn còn dính dáng, vậy nên Lâm Ái Quốc lại bị gọi tới chủ trì công đạo, với thân phận người nhà họ Lâm.

"Nghe nói quyết tâm chia nhà của Ái Dân lần này rất kiên định, có lẽ sẽ sớm chia ra thật." Hồ Yến Hoa nói đến đâu không nhịn được thổn thức, nếu năm đó bọn họ không được nhận nuôi ra ngoài thì sẽ phải chịu những gì bây giờ phòng hai đang chịu.

Lâm Tú Quyên gật đầu, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu cả nhà nữ chính không thể thuận lợi chia nhà thì hết nói nổi, xem ra tuy Lâm Tú Mỹ trọng sinh, nhưng chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến, dù sao trọng sinh cũng không phải cho cô ta một cái đầu mới.

"Được rồi, đừng nói chuyện không hay về nhà bọn họ nữa, hôm nay mẹ gọi con về là có chuyện muốn hỏi con." Hồ Yến Hoa vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà ấy, Lâm Tú Mỹ không khỏi tự hỏi liệu mình có đoán sai mục đích bà gọi mình về hay không, thế là nghiêm túc nhìn Hồ Yến Hoa: "Dạ, mẹ nói đi."

"Tiền trợ cấp của con rể còn lại bao nhiêu?" Có trời mới biết cô con gái ngốc này của bà đã tiêu hết tiền hay chưa, vừa nghĩ đến khả năng này, Hồ Yến Hoa đã không nhịn được lập cập run răng, tận mấy trăm đấy.

Lâm Tú Quyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là chuyện này, hại cô lo lắng không thôi: "Con tiết kiệm mà, tiền đó cũng không phải của mình con, còn của hai anh em kia nữa."

Hồ Yến Hoa đưa tay nhéo cánh tay cô: "Con nghĩ mẹ đang nhớ thương à, mẹ chỉ sợ đến khi tái hôn con lại tiêu hết không còn đồng nào, đến lúc đó phải giải thích thế nào với hai anh em nhà họ Tạ kia đây, còn bị người ta mắng chửi cả đời nữa."

Lâm Tú Quyên cảm thấy cần nhân cơ hội này nói chuyện tái hôn cho xong.

Lâm Tú Quyên giả vờ tùy tiện nói: "Hôm trước thím Xuân Mai tới tìm con, nói muốn con xem mắt với con trai út nhà họ Chu ở thôn Thủy Tuyền."

"Cái gì, cái đồ già đó, con út nhà họ Chu là một thằng ham ăn lười làm mất dạy, thế mà bà ta cũng dám tới tìm con, mẹ phải đi xé miệng bà ta mới được." Hồ Yến Hoa tức giận nói là làm, lập tức đứng dậy.

Lâm Tú Quyên giữ chân Hồ Yến Hoa lại, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đương nhiên biết ý xấu của thím ấy, nên đã đuổi thím ấy đi lâu rồi, bây giờ nói với mẹ là muốn mẹ biết, hiện tại con tái hôn cũng chỉ có mấy loại người này thôi, mà rõ ràng bọn họ đang nhắm đến tiền trợ cấp trong tay con."

"Vậy chẳng lẽ ý của con là không tái hôn?" Nói xong gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tú Quyên, đại khái là nghĩ đến thằng nhóc Chu Thần kia.

"Con không có nói như vậy, chỉ là con cảm thấy mình hiện tại vẫn chưa tới mười chín tuổi, không cần tái hôn sớm, mẹ yên tâm, con đã sớm chán ghét Chu Thần kia rồi." Lâm Tú Quyên bảo đảm.

Hồ Yến Hoa nghi ngờ nhìn cô: "Thật sao?" Bọn họ nóng lòng để cô tái hôn là vì sợ cô lại bị thằng Chu Thần kia dụ dỗ, nên đúng là gần đây tìm người làm mai rất nhiều, nhưng ai cũng cố ý vô tình hỏi chuyện tiền trợ cấp, rõ ràng không có ý tốt, bọn họ đã khiến Tú Quyên vấp ngã một lần, cho nên lần này nhất định phải cẩn thận lựa chọn.