Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 13

Trong mắt thím Xuân Mai hiện lên một tia vui mừng, xem ra thành công rồi, hai người đi vào trong sân, bà ta nhỏ giọng nói với Lâm Tú Quyên: "Tú Quyên à, hôm nay thím tới để bàn với cháu về một hôn sự tốt đẹp, con trai út nhà họ Chu ở thôn Thủy Tuyền bên cạnh, cũng đáng thương như cháu, vợ khó sinh mà mất, nhà họ Chu là một trong những danh gia vọng tộc ở thôn Thủy Tuyền, cháu xem khi nào thích hợp để thím sắp xếp xem mắt."

Mặc kệ nhà họ Chu trong miệng bà ta có thật sự tốt hay không, nhất định có vấn đề ở chỗ bà ta bỏ qua cha mẹ tìm thẳng đến cô, hơn nữa điều quan trọng nhất là trước khi khôi phục kì thi đại học, cô không có tâm tư đi nghĩ những chuyện này.

Xuân Mai nói xong căng thẳng nhìn Lâm Tú Quyên, thấy cô không nói gì thì vội vàng nói tiếp: "Thằng nhóc nhà họ Chu kia là em út trong nhà, lớn lên rất đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ, trông như người thành phố ấy."

"Vậy sao, cảm ơn thím Xuân Mai đã nghĩ cho cháu, nhưng hiện tại cháu không có ý định tái hôn, phiền thím Xuân Mai bỏ qua mối này." Lâm Tú Quyên mặt không biểu cảm nói.

"Tú Quyên, cháu phải suy nghĩ kỹ, phụ nữ chúng ta đáng giá nhất chính là mấy năm này, chẳng lẽ cháu còn muốn giữ giá cho Tạ Viễn Chí sao, nghe lời thím, nhân lúc còn trẻ mau tìm một mối tốt." Bà ta tận tình khuyên bảo, giống như thật sự nghĩ cho cô.

Lâm Tú Quyên không ngờ người này khó chơi đến thế, vì vậy nói thẳng: "Nếu thím đã nghĩ là chuyện lớn thì nói với cha mẹ cháu đi." Cho dù Hồ Yến Hoa muốn cô tái hôn cũng sẽ không vội vàng như vậy.

Đυ.ng phải cái đinh mềm, nụ cười trên mặt Xuân Mai đông cứng lại, sau đó mới nói tiếp: "Cháu không còn là một cô bé nữa, sao phải hỏi ý kiến cha mẹ chứ."

"Hôn nhân đại sự sao có thể tự quyết định được, thím không còn chuyện khác thì cháu vào nhà ăn cơm đây." Lâm Tú Quyên nhẹ nhàng đẩy vấn đề cho Hồ Yến Hoa bọn họ.

Xuân Mai nhín bóng lưng Lâm Tú Quyên vào nhà, không khỏi giậm chân, không phải nói con bé này vốn dĩ không chịu vào nhà họ Tạ sao, sao bây giờ lại khác thế.

Thấy Lâm Tú Quyên đi vào, Tạ Viễn Đình vội vàng tiến lên chào đón, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị dâu, thím Xuân Mai tìm chị có việc gì vậy ạ."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm của cô bé, Lâm Tú Quyên ngồi xổm xuống nhìn cô bé, dịu dàng nói: "Bà ấy muốn mai mối cho anh hai chị, tới đây hỏi anh hai chị thích người thế nào."

"Thật sao?" Ánh mắt vốn đờ đẫn lập tức sáng ngời.

Lâm Tú Quyên cười xoa đầu cô bé: "Đương nhiên là thật, chị dâu đã lừa em bao giờ chưa?"

Lúc này, Tạ Viễn Hướng từ trong bếp đi ra, liếc nhìn Lâm Tú Quyên đang an ủi em gái, sau đó hét lên: "Ăn cơm thôi."

Khi Lâm Tú Quyên ngồi vào bàn ăn, nhìn những miếng rau trong bát và phần cơm ít ỏi mà không khỏi thở dài, định sau khi ăn xong sẽ cùng hai anh em trò chuyện thật vui vẻ.

Chờ hai anh em dọn dẹp xong chuẩn bị trở về phòng, Lâm Tú Quyên vẫy tay với bọn họ, Tạ Viễn Đình nhảy nhót đi tới, nghiêng đầu nhìn cô: "Chị dâu, có chuyện gì sao?"

Lâm Tú Quyên nhìn thoáng qua vẻ mặt trầm mặc của Tạ Viễn Hướng, nhẹ giọng nói: "Hai đứa vào đây với chị."

Nhìn thấy Lâm Tú Quyên đặt một đống ngân phiếu định mức và một cuộn đại đoàn kết lên bàn, Tạ Viễn Đình há hốc miệng nhìn cô: "Chị dâu, đây là?"

Những thứ này là Tạ Viễn Chí đưa cho nguyên chủ lúc kết hôn, cô đoán anh làm vậy là hi vọng nguyên chủ đối đãi tốt với hai đứa em một chút. Ngoài những thứ này, còn có tiền trợ cấp sau khi qua đời của Tạ Viễn Chí và tiền góp của các chiến hữu, Lâm Tú Quyên vẫn chưa lấy ra.