Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 11

Thấy Lâm Tú Quyên không phản bác lại, trong lòng Lâm Tú Mỹ hơi mừng thầm trong lòng, kiếp trước Lâm Tú Quyên cầm tiền trợ cấp lấy người thành phố, không thể tận mắt nhìn thấy cảnh Tạ Viễn Chí trở về như thế nào, lần này cô ta muốn Lâm Tú Quyên cô phải hối hận xanh ruột mà không làm được gì.

Cả hai người đều trầm ngâm, cuối cùng Lâm Tú Mỹ phá vỡ sự im lặng: "Chị Quyên, chị yên tâm, em sẽ không nói bậy chuyện giữa chị và thanh niên trí thức Chu, nhưng thanh niên trí thức Chu thể hiện như vậy, em nghĩ hai người vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt." Chờ thêm hai năm nữa, Chu Thần sẽ vì kết hôn với cô mà không thể trở về thành phố, đến lúc đó nhất định cũng sẽ căm hận cô.

"Tú Mỹ, đồ có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, giữa chị và thanh niên trí thức Chu thì có thể có chuyện gì chứ, vốn dĩ trước cửa quả phụ có nhiều lời đàm tiếu, nếu có người nghe được em nói, không phải là cố ý chặt đứt đường sống của chị sao?" Lâm Tú Quyên có chút không vui nhìn cô ta.

"Xem em kìa, từ nhỏ đến lớn đều ăn nói vụng về, chị Quyên đừng để trong lòng nha." Lâm Tú Mỹ siết chặt lòng bàn tay, nở nụ cười làm lành nhìn Lâm Tú Quyên.

Lâm Tú Quyên giả vờ không vui phất tay với cô ta: "Chị biết phòng hai phòng ba các em không hòa hợp với nhà chị, nếu em không có việc gì thì đi đi."

"Chị Quyên, chị nói vậy khiến người khác đau lòng đó. Chúng ta đều là người một nhà, em có thể không lo cho chị sao? Em không chịu nổi thái độ của mấy bà cô trong thôn nên mới cố ý tới đây nhắc nhở chị một tiếng." Nói xong cô ta lặng lẽ dùng dư quang liếc nhìn Lâm Tú Quyên bên cạnh, chờ cô vội vàng hỏi mình.

Nhưng điều làm cô ta thất vọng là Lâm Tú Quyên chỉ khẽ cau mày, không hỏi thêm gì nữa, cô ta chậm rãi nắm chặt tay, nghĩ tới còn hai năm nữa mới đến đợt đề cử cuối cùng của đại học công nông binh năm 1977, cũng chưa cần nóng vội như vậy.

Sở dĩ Lâm Tú Quyên nhíu mày là vì cô nhất thời không hiểu mục đích của Lâm Tú Mỹ, chẳng lẽ là muốn mượn sức mình cùng đối phó nữ chính? Nghĩ đến đây, cô thản nhiên nói: "Ý tốt của em chị rất cảm kích, không có chuyện gì thì em về trước đi, chị còn đang làm việc."

Trong lòng Lâm Tú Mỹ hận đến ngứa răng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Vậy được, em về trước nhé chị Quyên, chị đừng để những lời người khác nói trong lòng, theo em nghĩ, cũng chỉ có người như thanh niên trí thức Chu mới xứng với chị Quyên thôi."

Sau khi Lâm Tú Mỹ rời đi, Lâm Tú Quyên rơi vào trầm tư, lúc đó cô chỉ lật qua truyện niên đại, chỉ biết nữ chính là Lâm Tú Lệ phòng hai, cô ấy đã đưa ra rất nhiều lời khuyên tốt vì danh ngạch đại học nông nghiệp trong thôn, sau lại biết trước đây cha mẹ nam chính trong chuồng bò là cựu giáo sư của một trường đại học nào đó, cho nên thường xuyên giúp đỡ bọn họ, qua lại rồi nảy sinh tình cảm bí mật với nam chính, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học tiếp tục, lại còn vào cùng một trường với nam chính, lúc này cha mẹ nam chính cũng được sửa án xử sai, gia đình chung sống vui vẻ hòa thuận đến cuối đời.

Về phần phòng ba là pháo hôi ác độc thời gian đầu, thường xuyên bắt nạt phòng hai, về sau Lâm Tú Mỹ còn lan truyền trong thôn chuyện Lâm Tú Lệ dính dáng đến người sống trong chuồng bò, hại nữ chính suýt chút nữa bị phê bình. Nhưng cốt truyện này không còn ý nghĩa tham khảo nữa, dù sao cô ta cũng đã trọng sinh.

Lâm Tú Quyên hít sâu một hơi, trước có nữ xuyên qua, sau có nữ trọng sinh, về sau đại đội Tây Lĩnh bọn họ sẽ chỉ ngày càng náo nhiệt, Lâm Tú Quyên luôn là người không có tham vọng, nên cũng không có ý định xen vào chuyện của bọn họ, chỉ muốn yên ổn chờ ngày khôi phục kì thi đại học, trước đó cô sẽ chăm sóc tốt cho hai anh em nhà họ Tạ.