Gia Đình Trà Xanh Của Ta

Chương 5

Trong suốt 3 ngày bị Lâm Du Bạch bắt c.ó.c, bởi vì lạ giường, ta mất ngủ trọn vẹn cả 3 ngày.

Hắn kinh ngạc nói: “Trước kia không phải cũng là lần đầu tiên ngươi ở lại Thẩm phủ hay sao, sao khi ở Thẩm phủ lại không có tật xấu này?”

Ta tựa người vào giường, mệt mỏi lắc đầu: “Không biết. Có lẽ là mùi hương trên người Thẩm Việt có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ?”

L.ừ.a hắn. Lần đó ta cũng mất hồi lâu mới quen giường ở Thẩm phủ. Ngay từ đầu, ta cũng trằn trọc mất ngủ, mãi đến bây giờ vẫn còn chia phòng ngủ ngủ riêng với Thẩm Việt.

Lâm Du Bạch cầm một tấm chăn mỏng lại khoác lên người ta, nói: “Khi đó ta không ở kinh thành, ngươi tốt nhất là nói sự thật.”

Cũng không biết là ta mất ngủ lâu quá nên sinh ra ảo giác hay như thế nào, thế nhưng lại cảm thấy hắn có chút dịu dàng.

Ta ngay lập tức gạt phăng đi suy nghĩ kỳ quái này, trả lời: “Tin hay không tuỳ thích.”

“Sở Thiện Thiện, ngươi có biết hay không, mỗi lần ngươi gạt ta đều sẽ……” Hắn ngập ngừng, thế nhưng dời sang chủ đề khác: “Hoa hải đường lại nở rồi, một năm nữa lại sắp trôi qua.”

Lòng ta buồn bực, không nhịn được mà hỏi: “Đều sẽ thế nào?”

“Không nói cho ngươi biết.”

“……”

Ta thật sự vô cùng chán ghét người này.

Đêm hôm đó, Thẩm Việt tìm thấy ta.

Hắn mặc một bộ hắc y dạ hành, ngồi xổm trước đầu giường lay ta tỉnh giấc.

Mới đầu, ta còn đang trong cơn buồn ngủ, sau đó oán trách nói: “Sao ngươi lại chậm đến như vậy? Nếu Lâm Du Bạch muốn g.i.ế.t ta, cỏ trên mộ ta đã sớm mọc đầy ra rồi.”

Thẩm Việt cởϊ áσ choàng ra khoác lên người ta, lại đem ta bế lên, thấp giọng nói: “Ta sai rồi, là do ta quá tuỳ hứng, không bảo vệ nàng tốt. Về nhà ta sẽ quỳ ván giặt đồ, không quỳ đến mức ván giặt đồ sáng bóng thì sẽ không đứng dậy.”

“……”

Ngay lúc chúng ta sắp thành công thoát khỏi đây, đèn đuốc bỗng chốc sáng bừng lên, chiếu sáng cả khoảng sân này.

Lâm Du Bạch bước ra từ trong bóng đêm, trên tay còn cầm theo một cây cung, ra vẻ tiếc hận mà nhìn Thẩm Việt: “Ta còn cho rằng Thẩm đại nhân là võ tướng, đầu óc sẽ không thông minh đến như vậy.”

Thẩm Việt bình tĩnh đáp lời: “Thế thì ta đành xin lỗi vì đã không như ý của Lâm đại nhân vậy.”

Lâm Du Bạch ngưng cười, giơ cung nhắm ngay về phía chúng ta: “Buông nàng ra, ngươi có thể bình yên mà thoát khỏi đây.”

“Nếu ta không buông thì sao? Chẳng lẽ Lâm đại nhân tính trực tiếp bắn c.h.ế.t mệnh quan triều đình à?”

“Nơi này nào có Thẩm đại nhân, chẳng qua chỉ là một tên trộm nửa đêm xông vào trong phủ của ta mà thôi.” Lâm Du Bạch cười khẽ: “Thẩm Việt, muốn cá cược không? Nhìn xem là mũi tên của ta nhanh hơn hay là ngươi nhanh hơn?”

Thẩm Việt buông ta ra, nói: “Vậy thì thử đi.”

Lâm Du Bạch vui vẻ cười: “Tổng cộng có 30 mũi tên, nếu như Thẩm tướng quân có thể né được tất cả, ta sẽ để hai người bình yên rời đi.”

Ta có ý muốn giảm bớt bầu không khí giương cung bạt kiếm này, muốn gia tăng tỷ lệ cả hai người cùng an toàn đi ra ngoài: “Đừng như vậy, các ngươi đang làm gì vậy? Tương phùng tức là duyên, huống chi hai người ở trên quan trường vẫn là đồng liêu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sao cứ phải đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t. Chi bằng chúng ta bình tĩnh ngồi xuống ăn một bữa cơm, uống ly trà nói chuyện, có được không?”

Lâm Du Bạch khinh bỉ mà nói: “Nhìn không ra là chúng ta đang tranh giành tình cảm sao? Thiện Thiện, ngươi đang mừng thầm trong lòng đúng không?”

Nụ cười của ta bỗng đông cứng lại, vẻ mặt khó coi như vừa ăn phải phân. Lâm Du Bạch quả nhiên biết cách ghê tởm người khác.

“Nhìn ngươi mà xem, mừng đến mức cười liệt cơ mặt rồi.”

“……”

Trận tỉ thí cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Ta tránh ở một bên âm thầm quan sát. Lâm Du Bạch rút tên không ngừng, liên tiếp bắn tên về phía giữa trán Thẩm Việt.

Bỗng nhiên, có một mũi tên bắn lén lao về phía ta, Thẩm Việt không chút do dự mà lao đến thay ta chắn mũi tên lại.

Bên tai ta truyền đến âm thanh nặng nề khi mũi tên cắm vào da thịt. Thẩm Việt nghiêng đầu cười, nói: “Lâm đại nhân, trong phủ của ngươi không phải ai cũng là người một nhà ha.”

Hắn tỏ vẻ không có việc gì, nhưng vừa dứt câu đã ngã khuỵu xuống. Ta nhanh chóng chạy lại ôm lấy Thẩm Việt, căm giận nhìn về phía Lâm Du Bạch: “Lâm Du Bạch, ngươi không giữ chữ tín, ngươi chơi xấu!”

Mặt Lâm Du Bạch nháy mắt trở nên trắng bệch không còn giọt máu, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Hắn há miệng thở dốc, dường như tính nói gì đó với ta, cuối cùng vẫn không nói ra lời, chỉ đành quay đầu căn dặn hạ nhân: “Đưa bọn họ trở về.”

Mũi tên từ phía sau lưng xuyên qua người Thẩm Việt, đại phu tốn rất nhiều công sức mới thành công rút được mũi tên ra, giữ được tính mạng của hắn.

Ta canh giữ bên mép giường của Thẩm Việt, chờ hắn tỉnh lại.

Dù sao hắn cũng vì ta nên mới bị thương, nếu như hắn có mệnh hệ gì, ta sẽ khó mà yên lòng được.

3 ngày sau, Thẩm Việt tỉnh lại, nhưng hắn lại mất trí nhớ.

Hắn ngồi trên giường, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”

Ta yên lặng nhìn hắn nửa ngày, sau đó hỏi lại: “Ngươi thật sự không nhớ được ta là ai hay sao?”

Thẩm Việt lắc đầu: “Xin lỗi, ta không hề có ấn tượng với cô nương.”

Hạ nhân trong phủ dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta. Ta ôm ngực, ra vẻ mất mát: “Ta vốn là thê tử của ngươi, nhưng ngươi một chút cũng không thích ta, thậm chí còn vì người khác mà muốn hưu ta.”

Mặt Thẩm Việt lộ vẻ mờ mịt, thật sự không hiểu nổi thê tử của hắn lại đang diễn vở kịch nào.

Ta dùng khăn tay chà lau khoé mắt, lại nói: “Vậy cũng tốt. Nếu ngươi không nhớ rõ ta, như vậy cũng sẽ không nhớ được mối tình tan vỡ của chúng ta. Như vậy rất tốt, ngươi chỉ việc viết cho ta một tờ hưu thư, từ nay về sau đường chia đôi ngả, quãng đời còn lại không còn gặp lại.”

Lần này, tới lượt Thẩm Việt nhận được ánh mắt đồng tình của hạ nhân trong phủ.

Thẩm Việt ôm đầu đau đớn: “A, đầu của ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi một chút, chuyện này nói sau đi.”

Ta hoài nghi: “Nhưng ngươi bị thương ở ngực, không phải sao?”

Tiếng kêu đau bỗng dưng ngừng lại, Thẩm Việt ôm ngực nói: “Đau đến mức ta bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi, Thiện……”

✿ Hồ ngôn loạn ngữ (胡言乱语): Nói bậy bạ, nói nhảm, nói năng không suy nghĩ.

Hắn đột nhiên che miệng lại, lặng lẽ nắm lấy góc chăn, âm thầm vùi mình vào trong chăn che giấu sự xấu hổ.

“Được lắm, Thẩm Việt! Thì ra ngươi l.ừ.a g.ạ.t ta! Bảo sao ngươi không bị thương ở đầu mà lại bị mất trí nhớ!”

Thẩm Việt rầu rĩ: “Vốn dĩ ta sợ rằng sau khi tỉnh lại, nàng sẽ lại nhắc đến chuyện hoà li. Không nghĩ tới dưới loại tình huống như thế này, nàng vẫn sẽ nhắc đến chuyện hoà li.”

“Nếu ngươi mất trí nhớ, không còn là Thẩm Việt mà ta quen biết nữa, ta đương nhiên sẽ không muốn tiếp tục sống cùng ngươi nữa.”

“Vậy ý của nàng là nàng vẫn muốn ở bên cạnh ta sao?” Thẩm Việt xốc chăn lên, nhìn thẳng vào mắt ta: “Nàng có thích ta không?”

Ta trả lời mà không cần suy nghĩ: “Thẩm Việt, ta là thê tử của chàng, đương nhiên thích chàng.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Việt phai nhạt dần. Hắn nói: “Không phải thê tử của ta. Nếu là Sở Thiện Thiện mà Lâm Du Bạch nhắc đến, chân chính Sở Thiện Thiện. Nói cho ta, Thiện Thiện, nàng có thích ta không?”

Ta ngẩn ra, trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng hắn thay ta chắn mũi tên, lời nói dối như bị thứ gì nghẹn lại, hoàn toàn không thể nói ra. Ta đành thừa nhận: “Thật ra… chỉ có cảm động.”

Thẩm Việt cười rạng rỡ, nắm tay ta để lên mặt hắn, nói: “Chỉ cần ta có đủ chân thành, cảm động cũng có thể biến thành yêu.”

Ta bị hành động bất thình lình của Thẩm Việt làm cho giật mình, chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.

Giờ khắc này, ta cảm thấy so với ta, Thẩm Việt trông càng giống trà xanh.