Bị Thẩm Việt gây gián đoạn như vậy, chuyện hoà li đương nhiên không thể thành.
Mấy ngày trôi qua, hắn luôn cố tình tránh mặt ta, thậm chí nếu có lỡ chạm mặt cũng sẽ tìm cớ để vội vàng rời đi.
Nếu đã hạ quyết tâm không giả vờ nữa, ta liền trở về cuộc sống như lúc trước, không có việc gì thì ra cửa đi dạo phố. Tiêu tiền có thể khiến cho tâm tình trở nên vui vẻ.
Đúng lúc ta đang hăng say thử quần áo thì cơn đau bỗng ập đến ngay gáy, sau đó, ta hôn mê bất tỉnh.
Chờ ta tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một căn miếu bỏ hoang.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Triệu Diệu và Triệu Ninh.
“Tỷ, đoán xem ta có thứ tốt gì cho ngài xem?”
“Nơi hoang dã như thế này lấy đâu ra thứ gì đáng xem?”
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ta nhanh trí giả vờ bất tỉnh.
Chỉ nghe thấy âm thanh cửa mở ra rồi khép lại, sau đó là âm thanh kinh ngạc của Triệu Ninh: “Sao nàng ta lại ở đây? Đệ làm gì nàng ta?”
“Không có gì nha, chỉ đánh hôn mê nàng ta mà thôi.”
“Đưa trở về, ngay lập tức đưa trở về.”
“Tại sao?” Triệu Diệu khó hiểu. “Tỷ tỷ không phải vẫn luôn thích biểu ca hay sao? Nữ nhân Sở Thiện Thiện này xem biểu ca như con l.ừ.a, đùa bỡn tình cảm của huynh ấy, nên bắt lại dọa cho nàng ta biết mặt.”
“Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, cho đến khi……” Triệu Ninh khó mà nói thành lời. Nàng trầm mặc một lát, sau đó mới nói tiếp: “Tuổi tác mới là trở ngại lớn nhất giữa chúng ta. Huynh ấy lớn hơn ta vài tuổi, đương nhiên sẽ biết được rất nhiều chuyện mà ta không muốn đề cập, thậm chí là những chuyện cũ mà ta không dám nhớ lại. Đệ hiểu không?”
Triệu Diệu lắc đầu: “Không hiểu.”
Triệu Ninh dường như nghĩ đến một ký ức khó phai nào đó, khó chịu hét lên: “A! Đưa nàng ta trở về là được! Ta mặc kệ đệ làm như thế nào, nhất định phải đưa người trở về nguyên vẹn! Nhanh lên!”
“Thôi được rồi.”
Ngay sau khi Triệu Ninh rời đi, Triệu Diệu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, cười lạnh: “Sở Thiện Thiện, ngươi chẳng qua cũng chỉ sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp mà thôi. Nếu khuôn mặt này bị h.ủ.y hoại, để xem còn nam nhân nào dám thích ngươi. Tỷ của ta nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, biểu ca cũng sẽ nhìn rõ nội tâm xấu xí của ngươi. Biểu ca và tỷ tỷ của ta mới là đẹp đôi nhất!”
“……”
Đây là thể đoạn huynh khống và tỷ khống cực đoan gì vậy…
Triệu Diệu rút ra một con dao, ta nhanh chóng lăn sang một bên để né tránh, con dao cắm trên mặt đất.
“Quả nhiên là ngươi giả vờ!”
Làm trà xanh như chúng ta, phản ứng đương nhiên phải nhanh hơn so với người thường, nếu không làm sao có thể dựa vào hoàn cảnh mà tuỳ cơ ứng biến.
“Triệu Diệu, vì cớ gì mà ngươi lại hận ta đến như vậy?” Ta đứng lên, vừa nói chuyện với hắn để câu giờ, vừa âm thầm lê bước về phía cánh cửa.
“Nếu không phải bởi vì ngươi, tỷ của ta nhất định sẽ gả cho biểu ca. Đều là do tiện nhân nhà ngươi, cũng không biết rót bùa mê thuốc lú gì cho biểu ca mà khiến hắn si mê đến mức chỉ mới gặp mặt một lần đã nằng nặc đòi cưới ngươi!”
Thật là tai bay vạ gió. Cha ta ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện Thẩm Việt có một biểu đệ cực đoan như thế này.
Ta nói: “Đây là vấn đề của biểu ca ngươi, muốn biết thì ngươi đi mà hỏi hắn. Đồ ăn dở quá nuốt không trôi, ngươi không đi trách tay nghề của bản thân hoặc nguyên liệu mà lại đi trách thực khách, đây là đạo lý ngược đời gì?”
Triệu Diệu thấy không thể nói lại ta, bèn thẹn quá hoá giận, rút con dao đâm về phía ta.
Ta chật vật né tránh, bị con dao cắt đứt vài sợi tóc, nhưng cũng may ta thành công mở cửa chạy ra ngoài.
Xung quanh khắp nơi đều là cây cối, Triệu Diệu đuổi theo sau lưng ta. Ta không kịp nhận rõ phương hướng, chỗ nào có đường thì chạy, thế nhưng thật sự đánh bậy đánh bạ tìm được lối ra.
Chẳng qua ta chưa kịp vui mừng thì Triệu Diệu đã đuổi theo kịp.
“Chạy nha, sao ngươi lại không chạy nữa?” Hắn nghiêng đầu cười. Vẻ ác độc trong mắt và khuôn mặt ngây thơ vô cùng mâu thuẫn với nhau, tạo thành một cảnh tượng hết sức kinh dị.
Lúc này, giữa rừng cây bỗng vang lên tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe. Một cỗ xe ngựa bỗng xẹt ngang qua chúng ta, đâm thẳng vào Triệu Diệu khiến hắn ngã lăn quay ra đất.
Cửa xe mở ra, lộ ra khuôn mặt của Lâm Du Bạch.
Hắn nói: “Thật trùng hợp, ta lại cứu ngươi một lần nữa.”
Lâm Du Bạch nở nụ cười quái dị, làm ta cảm giác như hắn đang âm thầm mưu tính điều gì.
Ta nhanh chân muốn bỏ chạy nhưng lại bị người đánh xe túm lên xe ngựa.
Cửa xe bị đóng sầm lại, Lâm Du Bạch kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Thiện Thiện, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi, xem Thẩm Việt có thể tìm được ngươi hay không.”
“Ngươi có bệnh à? Vì sao cứ phải là ta?”
“Vì sao?” Hắn cười quái dị: “Đây chẳng lẽ không phải là cách chúng ta ở chung từ trước đến nay hay sao?”
“Thật ra chúng ta có thể hoà thuận vui vẻ ngồi xuống vừa uống trà vừa tâm sự, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Chả ra gì. Ta chính là thích xem dáng vẻ Sở đại tiểu thư ngày thường thích tỏ ra nhu nhược vô hại trước mặt người khác nhưng ở trước mặt ta chỉ có thể tức giận bất lực mà giậm chân.”
“…… Đi tìm đường c.h.ế.t đi, Lâm Du Bạch.”
Lúc xe ngựa chạy vào cửa thành, vừa hay lướt ngang qua Thẩm Việt.
Ta vừa muốn kêu cứu đã bị Lâm Du Bạch che miệng: “Ngươi dám phát ra một âm thanh nào, ta sẽ hôn ngươi một cái.”
“……” Ta nháy mắt im lặng như là bị mắc nghẹn ở cổ họng, trong lòng vẫn luôn không ngừng c.h.ử.i thầm.
Lâm Du Bạch quả nhiên không hổ là s.á.t thủ trà xanh, rất biết cách làm cho ta cảm thấy ghê tởm.